Chương 2220:
“Cậu Sơn, cậu đừng ra tay, chuyện này nhà họ Hứa chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng.” Hứa Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Dương, lạnh lùng nói: “Lâm Dương, cậu thật sự không quỳ sao?”
“Tôi nói, anh ta không xứng!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Được! Một khi đã như vậy, vậy thì đừng trách chúng tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế rồi!
; 38. s10.
Ra tay!” Hứa Kiệt quát, chẳng muốn nói lời vô nghĩa với Lâm Dương nữa.
Người nhà họ Hứa lập tức đi về phía Lâm Dương.
“Tôi xem ai dám!” Ông cụ rống †o.
Người nhà họ Hứa dừng lại, do dự một lát.
“Ba!” Hứa Kiệt lo lắng nhìn ông ta.
“Vì lấy lòng người ngoài vậy mà bán đứng người nhà của mình! Con còn là người nữa không?” Ông cụ Hứa nổi giận mắng.
“Ba, con chỉ muốn tốt cho nhà họ Hứa thôi!”
“Bớt nói linh tinh đi, đều cút cho ba!” Ông cụ quát.
Mọi người vô cùng do dự, Hứa Kiệt nghiến răng.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng quát truyền vào trong phòng.
“Mọi người nghe đây, lập tức làm theo lời Hứa Kiệt nói đi!”
Mọi người nghe thấy tiếng, vẫn luôn chấn động, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mới thấy bà cụ ngồi xe lăn được người ta đẩy vào sảnh chính.
“Bà nội?”
“Mẹ?”
Không ngừng có tiếng kêu vang lên.
“Mẹ, mẹ đến rồi! Mẹ nhanh khuyên nhủ ba đi, ba đang làm chuyện gì thế không biết?”
Hứa Ngọc Thanh nhào lên người bà Hứa, vội vàng kêu lên.
“Mẹ đều biết rõ cả rồi! Yên tâm đi, mẹ sẽ không mặc kệ lão hồ đồ này hủy đi nhà
“Bà già, bà muốn làm gì? Không phải là bà đã nói, từ nay về sau sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Hứa sao?” Ông cụ Hứa vô cùng tức giận chất vấn.
“Tôi mà không nhúng tay vào, nhà họ Hứa sắp bị diệt rồi! Ông bảo bà già này trơ mắt nhìn nhà họ Hứa không còn nữa sao?”
Bà cụ Hứa lạnh nhạt nói.
“Bà… Bà muốn làm gì?” Ông cụ Hứa giận dữ hỏi.
Bà cụ Hứa không trả lời ông ấy, chỉ nói với Hứa Kiệt: “Hứa Kiệt, còn không mau ra tay?”
“Dạ, mẹ.” Hứa Kiệt lập tức muốn dùng tay giữ chặt Lâm Dương.
ch s0 Cục diện đã không thể khống chế.
Nhưng người của nhà họ Hứa vừa mới tới gần.
Rầm rầm!
Hai tiếng nặng nề truyền ra.
Chỉ thấy hai người nhà họ Hứa tới gần đều ôm bụng, mềm nhũn ngã xuống đất…
“Khốn nạn! Cậu còn dám đánh trả?”
Người nhà họ Hứa tức giận.
ật này còn biết đánh “Vậy mà tên phế nhau.” Có người hơi bất ngờ nói.
“Có thể đánh nhau thì có ích lợi gì? Nếu thật sự ra tay, chỉ sợ anh Sơn dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết được anh ta Uông Hiểu Mạn khinh thường nói.