Người con trai đang bước vào cửa khoác một chiếc áo màu trắng, trang phục cool ngầu, vẻ mặt trông có vẻ bướng bỉnh khó bảo, dáng vẻ hoàn toàn kiểu coi trời bằng vung, tuy là đang hướng mắt về Lâm Dương nhưng lại không hề để anh vào trong mắt.
Đúng là cái vị cậu chủ kia.
Cái người đi đằng sau cậu ta còn có vẻ phô trương hơn nữa, trông anh ta phải cao tới 2m, dáng người có khi còn to hơn cả chiều rộng của cửa ra vào, đúng là một người khổng lồ, vào đi vào suýt tí nữa thì đập đầu lên tường.
Trông thây bọn họ bước vào, có kha khá người không kìm được mà nín thở, da đầu căng ra.
Bảo sao mà đám người giám đốc Trình bị xử lý thành ra thế kia, có một người khổng lồ như vậy, ai mà đánh lại được cơ chứ.
Lâm Dương nhìn thật kĩ cái người khổng lồ kia, anh nhận ra là người này không đơn giản tí nào, đừng có mà trông hai cánh tay to tướng của anh ta mà lầm tưởng đấy là bẩm sinh, bên dưới lớp da kia toàn là cơ nhục đấy, hơn nữa mười ngón tay của anh ta chai sằn những vết chai, đây là kết quả của việc trường kỳ luyện tập mới thành ra như vậy được.
Luyện võI Một người kiên trì luyện tập từ cơ bản như vậy… Đáng sợ tới mức nào đây….
“Này, sao không ai nói chuyện vậy hả? Cái người nãy bảo cậu đây tới quỳ xuống đâu rồi hả? Mau lên tiếng đi chứ!
Đang ở đâu rồi? Cứ ép cậu đây phải ra tay xử lý hết đám các người mới chịu chấp nhận hay sao hả?” Cậu ta híp mắt cười nói, đôi mắt đảo quanh một vòng rồi hướng về phía Lâm Dương.
Bởi vì, trong số tất cả những người đang ở đây, Lâm Dương là người duy nhất không có vẻ mặt sợ hãi.
“Cậu chính là người đã đánh con của dì tôi có phải không?” Lâm Dương cứ như không nghe thấy câu hỏi của cậu ta, không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại.
“A, thì ra anh chính là vị giám đốc Lâm kia sao?” Cậu ta sửng sốt xong thì bày ra vẻ mặt ngạo mạn, cười nói: “Vốn là tôi chỉ định mời cô em vợ của anh đến phòng tôi thuê riêng uống cốc rượu, hát mấy bài thôi, nhưng mà cô em vợ của anh không những từ chối tôi mà lại còn đánh tôi nữa, cho nên tôi đập cô ta một trận cũng đâu có gì là quá đáng, phải không?”
“Được rồi, cậu qua đây!”
Lâm Dương gật đầu nói.
“Được thôi, anh muốn tôi làm cái gì hả?”
Cậu ta cười hì hì bước về phía Lâm Dương, lúc cậu ta bước đi thì cái người khổng lồ sau lưng cậu ta cũng bước theo.
Mỗi bước chân của anh ta đều vang lên tiếng rầm rằm, hơn nữa dáng vẻ cao to khủng bố của anh ta cực kỳ có khí thề.
Lâm Tử Ngữ với Tô Tiểu Khuynh sợ đến độ mặt trắng bệnh, cùng nhau rúc sau lưng Lâm Dương trốn đi như mấy con mèo cuộn mình vậy.
Khí thế như kia, ai có thể không lo sợ cơ chứ?
Nhưng mà Lâm Dương vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như: trước, không thẻ hiện tâm tình qua gương mặt.
Điều này ít nhiều cũng khiến cái vị cậu chủ kia cảm thấy ngạc nhiên.
“Cũng thú vị đấy!” Cậu ta khẽ cười nói.
“Quỷ xuống.” Lâm Dương quét mắt nhìn cậu ta.
“Nếu tôi không muốn quỳ thì sao?” Cậu ta cười đáp.
“Thế để tôi giúp cậu quỳ vậy.” Lâm Dương giơ chân đạp mạnh về phía đâu gôi của cậu ta, định đá vỡ đâu gỗi của cậu ta, ép cậu ta phải quỳ xuông.
Nhưng ngay lúc anh nhắc chân lên thì…
Bốp!
Một bàn tay khổng lồ vung lên đắm mạnh về phía đầu anh!
Đó rõ ràng là nắm đầm của cái người khổng lồ kia.
Cậu ta nhếch miệng, thoải mái nhìn Lâm Dương.
Cậu ta tin là đến lúc nắm đắm này đánh trúng người anh, nó sẽ làm đầu anh phải biến dạng luôn.
Nhưng…
Vào khoảnh khắc nắm đầm ấy sắp chạm được vào đầu Lâm Dương thì một cánh tay nhanh như chớp luồn lên nắm chặt lấy cổ tay của anh ta.
Rắc!
Tiếng đồ gãy giòn tan vang lên.
Nắm tay đang đấm về phía Lâm Dương đứng yên ở vị trí cách đầu của anh chỉ 1 cm.
“Cái gì đây?”
Cái vị cậu chủ kia run lên, nín thở, cậu ta vội vàng cúi người xuống nhưng… đã chậm mắt rồi!
Cú đá của Lâm Dương tuy là không trúng đầu gối của cậu ta nhưng lại đạp mạnh vào phần bụng của cậu ta.
Vút!
Cơ thể của cậu ta bay vèo ra bên ngoài tựa như một viên đạn, đập mạnh máy phát lên vách tường phía sau lưng.
Rắc rác!
Vách tường rạn nứt.
Cậu ta bị ghim chặt vào bên trong bức tường trong tư thế hình chữ “đại”.
Tắt cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
E là mọi chuyện xảy ra chưa đến ba giây nữa.
Cái người không ai sánh nổi kia đã bị đá bay ra ngoài rồi.
“ÁI”
Đám người Tào Uy, giám đốc Trình, Khương Vượng, Lâm Tử Ngữ cùng trợn tròn mắt.
Xong xuôi, Lâm Dương thản nhiên phủi tay, rồi anh nắm lấy cổ tay của cái người khổng lồ kia, ném mạnh về phía cậu chủ của anh ta.
Người khổng lồ bị mất thăng bằng vì động tác mạnh mẽ của Lâm Dương, cũng bay sang đấy.
“Hả?”
Vẫn còn đang choáng váng, nhưng trông thấy thé, cậu ta vội