Chương 2276:
Thực ra dịch dung của Lâm Dương cũng là dùng thuật chuyển xương dời da, nhưng anh chỉ cần một châm là có thể hoàn thành, hơn nữa kim châm cứu không cần vẫn luôn tồn tại trong da thịt, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào. Nhưng đối phương không chỉ phải duy trì kim châm cứu trong cổ, còn không chỉ dùng một cây kim châm cứu, nếu cẩn thận kiểm tra, vẫn có thể nhìn ra được manh mối.
Chỉ tiếc vị bác sĩ Lâm luôn đối mặt với người Phái Cổ, trước mắt căn bản không có bất kỳ người của Phái Cổ nào nhận ra được khác thường.
“Ồ… Tôi đã nói vì sao một tên nhóc như cậu lại dám lớn mật như thế trước mặt tôi, hóa ra là có bác sĩ Lâm làm chỗ dựa, xem ra cậu thật sự là đồ đệ của bác sĩ Lâm!” Công Tôn Đại Hoàng không hề kích động, trái lại giật mình nói.
“Công Tôn Đại Hoàng, Phái Cổ các người vẫn luôn nhằm vào tôi thì không nói, bây giờ -: 2n0 ngay cả đồ của tôi mà mấy người cũng dám tranh! Các người thật to gan!” Bác sĩ Lâm giả mạo lạnh lùng nói.
“Bác sĩ Lâm, nếu thù đã kết, nói nhiều lời cũng vô ích, tôi cảm thấy chúng ta nên dùng quyền mà nói!”
Vẻ mặt Công Tôn Đại Hoàng không đổi nói.
Thực tế từ lúc bác sĩ Lâm xuất hiện, ông †a đã động sát tâm.
Nếu mọi chuyện đã nháo lớn tới mức này, chỉ có thể dựa vào võ lực để giải quyết, mồm mép đã không thích hợp.
“Ha ha, Công Tôn Đại Hoàng, ông cảm thấy các người xứng là đối thủ của tôi sao?”
Bác sĩ Lâm giả kia cười mỉa nói.
“Cậu có ý gì?” Nguyên lão của Phái Cổ là Lưu Phúc Thịnh hỏi.
“Tôi nghĩ các ông đã biết rõ kết cục của thôn Dược Vương rồi? Các người cảm thấy Phái Cổ các người, hơn được thôn Dược Vương sao?” Bác sĩ Lâm giả mỉm cười hỏi.
Những lời này vang lên, sắc mặt không ít người của
Mà người xung quanh thì có vẻ mặt mờ mịt.
“Thôn Dược Vương làm sao vậy?”
“Hình như… Bị bác sĩ Lâm diệt.”
“Ông nói linh tinh gì đấy? Bác sĩ Lâm diệt thôn Dược Vương? Tôi không tin!”
“Đúng vậy! Ông đừng ở đây nói linh tinh nữa!”
Đám ngời của tông phái thế gia bàn tán – x0 xôn xao.
Cơ sở ngầm của bọn họ không sánh bằng Phái Cổ, cho nên tin tức truyền bá cũng tiếp nhận chậm hơn nhiều.
Nhưng người của Phái Cổ đã biết.
“Ông Vũ, ông Thịnh, những lời người này nói là thật sao? Thôn Dược Vương… Thật sự không còn à?”
Có người trực tiếp mở miệng hỏi đám cấp cao của Phái Cổ rồi.
Có phải là thật hay không, người của Phái Cổ chắc chắn có tính toán trong lòng.
Nhưng đối mặt với vấn đề này, Lã Tiến Vũ và Lưu Phúc Thịnh đều không trả lời…
Nhìn thấy vậy, rất nhiều người đã biết rõ đáp án, trên gương mặt tràn ngập kinh hãi.
“Phái Cổ chúng tôi không phải là thôn Dược Vương, cậu diệt thôn Dược Vương, chưa chắc có thể đối phó được chúng tôi!”
Lưu Phúc Thịnh hừ lạnh nói, vẫn không chịu thua.
“Nhưng người của Phái Cổ ở đây, có thể sánh bằng cả thôn Dược Vương không?” Bác sĩ Lâm giả híp mắt, trên mặt đều là hung dữ và ý cười.
Toàn bộ người của Phái Cổ rùng mình một cái, không khỏi run run.
Đúng vậy.
Lần này tới đều là cấp cao của Phái Cổ, người ở đây có vẻ nhiều, nhưng muốn so được với cả thôn Dược Vương, còn xa không đủ.