CHương 2303:
Đây cũng là lý do vì sao Công Tôn Đại Hoàng dẫn đầu nhiều cường giả Trường Cổ tới đây như vậy! Y thuật của Bác sĩ Lâm, quá kinh người! Ông ta cũng không, cách nào kháng cự! Ông ta rất khát vọng! Rất muốn đạt được! “Bây giờ người giúp đỡ của ông đã chết rồi!
Trường Cổ các người còn có át chủ bài gì nữa đây?”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, trực tiếp đi tới cạnh Tiếu.
Minh Hàn, câm lấy lệnh bài Thiên Kiêu, lại đeo vào bên.
Lúc này mọi người cũng nhìn theo động tác của anh.
“Mau nhìn kìa, nhìn cái lệnh bài ngoài cùng bên phải của anh ta kìa!”
Lúc này, có người lên tiếng kinh hô.
Vô số ánh mắt đồng loạt khóa về phía lệnh bài ngoài cùng bên phải đeo trên hông Lâm Dương.
Chờ đến lúc nhìn rõ, tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.
“Cái đó là…
lệnh bài hạng chín Thiên Kiêu!” “Là lệnh bài Thiên Kiêu của Bạch Thiếu Quân!”
“Ôi trời, chẳng lẽ…
trước đó, bác sĩ Lâm đã đánh bại Bạch Thiếu Quân?”
Tiếng kinh ngạc vang lên bên tai không ngừng.
Lúc trước mọi người thấy Lâm Dương lấy ra một bó to lệnh bài Thiên Kiêu, cứ nghĩ là Lâm Dương cướp của mấy người xếp phía sau trong Thiên Kiêu nữa chứ.
Lại không ngờ ngay cả lệnh bài Thiên Kiêu của Bạch Thiếu Quân mà anh cũng có trong tay! Bây giờ lại tính cả lệnh bài Thiên Kiêu của Tiếu Minh Hàn…..
Quá khủng bố!
“Chúng ta… Đầu coi thường bác sĩ Lâm quá rồi!” Một ông lão râu dài thở dài, khàn khàn nói.
“Mặc dù bác sĩ Lâm chỉ là võ y, nhưng y thuật của cậu ta quá mức trác tuyệt, hoàn toàn đủ để bù vào võ kỹ của cậu ta, người này đúng là không thể địch lại được mà.” Một người phụ nữ lại nói.
“Cứ chờ xem ngài Công Tôn xử lý như thế nào đi.”
Mọi người lại nhìn về phía
Công Tôn Đại Hoàng nghiêm mặt, ông ta không ngờ Lâm Dương khó giải quyết như thế.
Nếu sớm biết người này mạnh như thế, ông ta đã không ra tay với Dương Hoa.
Hơn nữa ngay cả thôn Dược Vương mà cũng bị tiêu diệt hết, cũng khó nói sau lưng bác sĩ Lâm không có lực lượng khác.
“Ngài Công Tôn, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một gã trưởng lão Trường Cổ cẩn thận hỏi.
“Việc đã đến nước này, chúng ta đã không có lựa chọn khác, chỉ có thể đánh một trận với cậu ta thôi!” Công Tôn Đại Hoàng nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Nhưng chỉ có chúng ta lên đồng loạt, cho dù có thắng được thì cũng sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hay là…”
“Hay là thế nào?”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
“Chỉ bằng phát động tất cả lực lượng xung quanh, vây công bác sĩ Lâm, cậu ta mặc dù mạnh, nhưng ba đánh một không chột cũng què! Những người này mặc dù không địch lại, nhưng cũng đủ để tiêu hao thực lực của cậu ta, đợi cậu ta sức cùng lực kiệt, còn không phải tùy ý chúng ta làm gì thì làm sao?” Công Tôn Đại Hoàng khàn khàn nói.
“Gái này…”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Ngài Công Tôn, những người này tuy rằng phụ thuộc Trường Cổ chúng ta, nhưng chuyện đi chịu chết thế này, chắc là bọn họ sẽ không chịu đâu.” Một trưởng lão tóc hoa râm nói.