Rầm ào ào…
Các nơi khác nhau trong võ quán ngay lập tức vang lên một số lượng lớn tiếng bước chân.
Vô số học trò của của Võ Quán Mãn Thị mặc võ phục chạy ra, người tiền vào vây chặt xung quanh.
Mãn Thương Thạch và một nhóm cấp cao của nhà họ Mãn cũng chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trước cửa, vẻ mặt của mọi người vẫn không chút thay đồi.
Anh Tú cũng chạy đến bên cạnh Anh Mục, có chút sợ hãi.
“Chuyện này … chuyện này là sao vậy?”
“Tú Nhi, con đã làm cái gì vậy?” Anh Mục trừng mắt nhìn vào Anh Tú nói.
“Con … con … con không làm gì cả …” Anh Tú run rấy nói.
“Các hạ là ai?”
Mãn Thương Thạch nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống như một thiên thần, lạnh lùng hỏi.
“Mãn Thương Thạch là ai?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
“Chính là tôi!” Mãn Thương Thạch đứng ra, nheo mắt lại: “Các hạ tới võ quán Mãn Thị của tôi không phân biệt trắng đen gì cả đánh bị thương người của võ quán chúng tôi…
Các hạ tới đây để đấu võ với hội quán sao?
“Đấu võ sao? Cũng coi là vậy đi nhưng chắc là còn nghiêm trọng hơn cả đấu võ. Mãn Thương Thạch, anh đã sai người đến giết tôi. Hôm nay tôi đến đây để phế bỏ trêи dưới cả nhà anh. Nhà họ Mãn của các anh chắc sẽ không có lời oán thán gì chứ?” Người đến nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Mãn Thương Thạch sững sờ, sau đó thất thanh nói: “Anh chính là Lâm Đồng sao?”
“Xem ra anh vẫn còn chưa ngốc.”
“Haha, tôi còn tưởng là ai? Thì ra là anh? Lâm Đồng, anh không ở trong cái tổ Giang Thành của anh lại chạy đến Yến Kinh? Anh cho rằng đây là một nơi nhỏ bé như Giang Thành sao? Anh có biết anh đang ở đâu không? Anh đang ở cửa chính điện võ quán Mãn Thần của tôi! Anh đến đây giỏ thói ngang ngược sao? Tôi thấy anh không muốn trở về Giang Thành nữa rồi! “
Mãn Thương Thạch liên tục giễu cọt, sau đó xua tay nói: “Đóng cửa võ quán, đồng thời đuổi người của cảnh sát đi.
Đối phương đã tới đây để phá hoại võ quán, vậy thì dùng phương pháp của võ quán chúng ta để giải quyết. Nếu không không phải sẽ để cho các đồng nghiệp ở Yến Kinh chê cười sao? “
“Vâng, nhị gia!”
Người của Võ quán Mãn Thị ngay lập tức đóng cổng lại, các đệ tử trực tiếp vây chặt Lâm Dương.
“Tôi luôn cho rằng Lâm Đồng chỉ là một bác sĩ Trung Y nhỏ bé, biết chút y thuật. Không ngờ rằng anh cũng biết đánh nhau. Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội. Nói đi, anh muốn đánh nhau với ai sao? Một chọi một, tôi sẽ không ỷ đông người mà bắt nạt một người như anh đâu!
“Mãn Thương Thạch thờ ơ nói.
“Chú Mãn, chuyện này… có phải là có hiểu lầm giữa các người không?” Khuôn mặt của Anh Tú trỏ nên lo lắng, ngay lập tức đứng dậy nói.
“Con im miệng? Chuyện này liên quan gì đến con?” Sắc mặt của Anh Mục ngay liền thay đổi, ông ta ngay lập tức túm lấy Anh Tú.
“Thế nào? Tú Nhi, cháu cũng có quen biết người này sao?” Mãn Thương Thạch quay đầu lại hỏi.
Anh Tú mở miệng nhưng không nói gì.
Lúc này, Lâm Dương đã lấy ra kim bạc ra, từng mũi kim châm vào đôi tay và đôi chân của mình.
Mỗi nơi năm kim.
Sau khi châm xong, anh giơ tay lên, mười lăm giọt Lạc Linh Huyết ẩn giấu dưới tay áo kia lúc này trông cực kỳ yêu dị.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi.” Lâm Dương nói.
“Ò? Anh gấp ngáp như vậy sao? Vậy thì anh muốn chiến đầu với ai?” Mãn Thương Thạch cười hỏi.
“Mãn Nhị Gia, có muốn tôi đến dọn dẹp người này không?” Anh Mục hạ giọng nói.
“Người anh em, tuy rằng võ công của anh cũng không tệ, nhưng đây là chuyện của võ quán Mãn Thị chúng tôi.
Người khác đã tới cửa để đấu võ. Nếu như võ quán Mãn Thị của tôi không đích thân đi giải quyết, chuyện này nêu như truyền ra ngoài, thể diện của chúng tôi phải để vào.
đâu? Anh cứ đứng một bên xem đi, đợi thu dọn xong người này, chúng ta lại đi uống một ly thật sảng kɧօáϊ. “
Mãn Thương Thạch thờ ơ nói, và nháy mắt với một vị cấp cao của nhà họ Mãn bên cạnh.
Người đó biết ý, ngay lập tức tiến lên, mở ra tư thế, trầm giọng quát: “Xin chỉ giáo!”
“Hai người không lên cùng nhau sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
“Cùng nhau lên sao?” Người đó sửng sốt một chút, sau đó lại liên tục giễu cợt: “Đối phó với anh còn cần bao nhiêu người nữa? Một mình tôi là đủ rồi!
Nói xong, anh ta hét lên một tiếng, trực tiếp đấm vào mặt Lâm Dương.
Tuy nhiên…
Lâm Dương lại không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đó.
“Hả?”
Người của võ quán Mãn Thị ở xung quanh đều với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh chàng này đang làm cái gì vậy? Tại sao không né không tránh?
Anh ta là một tên ngốc sao?
Mọi người trong lòng thầm suy nghĩ.
Bùm!
Những nắm đấm của người nhà họ Mãn kia hung hãng đập vào ngực của Lâm Dương, phát ra tiếng động khó chịu.
Nhưng…
Lâm Dương thân thể không chút động tĩnh.
Trêи mặt càng không có một chút biểu hiện đau đớn nào.
Như thể cú đấm này không