“Ò? Vậy thì ông muốn xử lý tôi thế nào?” Lâm Dương thờ Ø hỏi.
“Tay chân của cậu bắt buộc phải bị phế bỏ. Rốt cuộc, cậu đã làm bị thương nhiều người của Võ quán Mãn Thị như vậy. Sau đó tôi sẽ giam cậu trong võ quán của chúng tôi ba năm để thế nhân biết được uy nghiêm của võ quán Mãn Thần. Ba năm sau tôi sẽ thả cậu ra.” Mãn Thương Hải lãnh đạm nói.
“Nhưng không có tay chân, ông thả tôi ra không phải tôi vẫn sẽ chết sao?”
“Đó là chuyện của cậu.” Mãn Thương Hải hừ nói, “Ai bảo bản thân cậu kiêu ngạo và ngu xuẩn chạy tới đây giở trò ngang ngược?
*Người kiêu ngạo thiếu hiểu biết chính là các ông chứ, đúng không?” Lâm Dương lắc đầu thờ ơ nói.
“Tới lúc này rồi còn cứng miệng nữa sao?” Mãn Thương Hải hừ lạnh, sau đó lại đem người đi tới.
Ông ta định trực tiếp thu dọn Lâm Dương.
Lâm Dương hoàn toàn không chút nào hoảng sợ, từ trêи thắt lưng rút ra mấy kim bạc, sau đó đâm từng cây kim lên người anh.
“Hả?”
Ông cụ ở đằng kia thở dốc.
“Kim bạc sao?” Cô gái cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu còn biết châm cứu sao?”
Mãn Thương Hải không biết người này chính là Lâm thần y, có chút kinh ngạc, nhưng ông ta cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể cho Lâm Dương có cơ hội, sau khi hét lên một tiếng lại xông lên.
Mọi người với thế bao vây, một người tắn công một tay kia, hai người đánh vào hai chân, có vẻ như là muốn trực tiếp phế bỏ tứ chi của anh ngay tại chỗ.
bùm! bùm! bùm!
Ba nắm đắm đánh vào người của Lâm Dương, lại chỉ có tiếng khó chịu vang lên.
“Không được, không dùng nội lực, chúng ta rất khó có thể đả thương được cậu ta trừ khi… dùng dao!” Mọi người hơi thở run lên, một người lo lắng nói.
“Đối phó với người này còn cần dùng loại thủ đoạn đó sao? Như vậy cho dù thắng, võ quán Mãn Thị của chúng ta còn có có thể nói cái gì đến tôn nghiêm nữa?” Mãn Thương Hải hừ nói.
“Như vậy các ông lấy nhiều đánh ít thì có mặt mũi lắm sao?” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Có thể đánh bại cậu là được rồi!”
Mãn Thương Hải gào thét, sau đó ông ta dùng một chưởng đấm mạnh vào cánh tay còn lại của Lâm Dương.
Lần này, ông ta lại dùng nội lực, định phế bỏ hai tay của Lâm Dương.
Kết thúc rồi!
Cô gái lắm bẩm.
Anh Tú ở bên đó vô cùng lo lắng, muốn bước tới trước, nhưng đã bị Anh Mục ngăn lại.
“Chờ một chút, đây là…”
Ông cụ đột nhiên kêu lên.
“Hả2”
Cô gái sửng sót trong chốc lát, cũng đưa mắt nhìn, chỉ cần liếc mắt một cái cô ấy đã ngây ngốc rồi!
Chính ngay giữa điện quang đá lửa này, Lâm Dương đã phản kϊƈɦ lại rồi!
Đôi chân và một tay của anh đều bị người nhà họ Mãn khoá giữ, nhưng bàn tay đã bị gãy xương kia của anh lại giống như không nhìn thấy trực tiếp bóp vào cỗ họng của Mãn Thương Hải.
Cánh tay này nhanh như chớp, khiến người ta hoàn toàn không kịp phòng bị.
Đợi đến khi Mãn Thương Hải phản ứng lại, muốn trốn tránh cũng đã trở thành tham vọng quá đáng.
“Không thể nào …” ông ta trợn to mắt lầm bẩm một tiếng, cổ họng đã bị Lâm Dương bóp chặt rồi.
Sức mạnh to lớn ngay lập tức làm rồi loạn sức lực của ông ta, bàn tay vỗ trêи vai Lâm Dương cũng có vẻ yếu ớt vô lực.
“Hả?”
“Quán chủ!”
Toàn bộ hiện trường kinh ngạc.
Trán của mọi người toàn bộ đều toát mồ hôi.
Cánh tay bị gãy kia của Lâm Dương… làm sao đột nhiên có thể dùng được?
Lại nhìn thấy Lâm Dương túm lấy cơ thể của Mãn Thương Hải và đập mạnh vào người đàn ông của võ quán Mãn Thị bên cạnh