Chương 2390:
Nếu không nhìn kỹ, gần như không phát hiện ra được sự t
Chương 2390:
Nếu không nhìn kỹ, gần như không phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
“Cái gì?” Gia Linh hơi kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới gì đó: “Khi anh vừa mới ngăn cản một ngón tay của tôi… Châm ẩn sao?”
“Không sai, là kẹp ở trong lòng bàn tay!”
“Nói như vậy, trên châm có độc?”
“Cô có thể cho rằng không có độc.”
2o BH 10/11 Lâm Dương bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Người nào cũng không ngờ tới, vậy mà bác sĩ Lâm còn có một chiêu như vậy.
Như vậy xem ra, thắng bại… Giống như còn chưa phân được!
“Đê tiện!”
Ngọc Hoa tỉnh lại từ trong ngây người, lúc này chửi ầm lên, cởi kính mắt ra chỉ vào Lâm Dương kêu lên: “Bác sĩ Lâm! Uổng công anh còn là một bác sĩ, vậy mà vô liêm sỉ như thế! Dùng ám khí đả thương người khác! Anh quá đê tiện rồi! Thấp hèn!”
“Ám khí? Kim châm cứu trở thành ám khí từ khi nào thế? Hơn nữa khi chúng ta quyết đấu, có quy định không thể dùng châm không thể dùng độc sao? Các người đều biết tôi là võ y, ngay cả khác biệt cơ bản nhất này đều không cho tôi dùng sao? Vậy vì sao ngay từ đầu các người không cho tôi bó tay chịu trói đi?” Lâm Dương hỏi lại.
“Anh…” Ngọc Hoa tức tới mức giậm chân, liên tục rống to: “Họ Lâm kia! Anh đừng có mà đắc ý, tôi nói cho anh biết, cho dù sư tỷ của tôi trúng độc cũng không sợ, Hồng Nhan Cốc của chúng tôi rất giỏi, chúng tôi có thể giải độc trên người Tô Nhan, sao có thể không giải được độc của anh? Muốn dùng thứ này thao túng chúng tôi sao? Anh nằm mơ đi!”
“Hồng Nhan Cốc các cô lợi hại như vậy sao?”
“Hừi Ếch ngồi đáy giếng, không biết bản lĩnh của Hồng Nhan Cốc chúng tôi! Ở trước mặt Hồng Nhan Cốc chúng tôi, anh ngay cả con kiến trên đất cũng không bằng!” Vẻ mặt Ngọc Hoa tràn đầy khinh thường, trong mắt cô ta tràn ngập kiêu ngạo.
Lâm Dương cũng không tức giận: “Có thể hỏi một chút không, từ nơi này đến Hồng Nhan Cốc các cô, phải đi mấy ngày?”
Ngọc Hoa sửng sốt: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Một tiếng có đủ không?”
“Chuyện này… Liên quan gì đến anh? Rốt cuộc là anh có ý gì?” Ngọc Hoa nghiến răng nói.
Gia Linh đã mở miệng nói trước: “Ý của anh ta vô cùng đơn giản, độc mà chị trúng, †rong vòng một tiếng sẽ phát tác, nếu trong vòng một tiếng không được chữa trị, e rằng sẽ phát độc mà chết, chết ở nơi này!”
“Cái gì?” Ngọc Hoa bị dọa ngốc tại chỗ, trợn to mắt nhìn Lâm Dương: “Chuyện này…
Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này là thật sao?”
25 BI n0 “Đương nhiên.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Không phải mỗi một loại độc đều giống như độc của Tô Nhan, có thể khiến cô ấy mười ngày nửa tháng không phát tác! Độc mà tôi vừa dùng này, tôi muốn nó phát tác, nó sẽ lập tức phát tác! Nếu tôi mặc kệ, trong một tiếng tất nhiên là sư tỷ cô sẽ phát độc mà mất mạng! Cô gái này, cô có thể đưa sư tỷ cô về Hồng Nhan Cốc trong một tiếng, vậy thì xin cứ tự nhiên!”
“Anh… Anh… Anh lừa người! Tôi còn lâu mới tin! Anh… Anh nghĩ anh là ai? Tôi không tin y thuật của anh có thể lợi hại như vậy?”
Ngọc Hoa hơi điên cuồng, gào to, đôi mắt cũng mở to.
“Tôi không có coi tôi là người như thế nào, tôi… Chỉ là bác sĩ Lâm mà các người nói thôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, Ngọc Hoa không mm Ano thể nhẫn nại được nữa.
Bác sĩ Lâm!
Ba chữ đó, đủ đại biểu cho quyền uy của đông y trong nước!
ồn tại của nó.
“Cái gì?” Gia Linh hơi kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới gì đó: “Khi anh vừa mới ngăn cản một ngón tay của tôi… Châm ẩn sao?”
“Không sai, là kẹp ở trong lòng bàn tay!”
“Nói như vậy, trên châm có độc?”
“Cô có thể cho rằng không có
2o BH 10/11 Lâm Dương bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Người nào cũng không ngờ tới, vậy mà bác sĩ Lâm còn có một chiêu như vậy.
Như vậy xem ra, thắng bại… Giống như còn chưa phân được!
“Đê tiện!”
Ngọc Hoa tỉnh lại từ trong ngây người, lúc này chửi ầm lên, cởi kính mắt ra chỉ vào Lâm Dương kêu lên: “Bác sĩ Lâm! Uổng công anh còn là một bác sĩ, vậy mà vô liêm sỉ như thế! Dùng ám khí đả thương người khác! Anh quá đê tiện rồi! Thấp hèn!”
“Ám khí? Kim châm cứu trở thành ám khí từ khi nào thế? Hơn nữa khi chúng ta quyết đấu, có quy định không thể dùng châm không thể dùng độc sao? Các người đều biết tôi là võ y, ngay cả khác biệt cơ bản nhất này đều không cho tôi dùng sao? Vậy vì sao ngay từ đầu các người không cho tôi bó tay chịu trói đi?” Lâm Dương hỏi lại.
“Anh…” Ngọc Hoa tức tới mức giậm chân, liên tục rống to: “Họ Lâm kia! Anh đừng có mà đắc ý, tôi nói cho anh biết, cho dù sư tỷ của tôi trúng độc cũng không sợ, Hồng Nhan Cốc của chúng tôi rất giỏi, chúng tôi có thể giải độc trên người Tô Nhan, sao có thể không giải được độc của anh? Muốn dùng thứ này thao túng chúng tôi sao? Anh nằm mơ đi!”
“Hồng Nhan Cốc các cô lợi hại như vậy sao?”
“Hừi Ếch ngồi đáy giếng, không biết bản lĩnh của Hồng Nhan Cốc chúng tôi! Ở trước mặt Hồng Nhan Cốc chúng tôi, anh ngay cả con kiến trên đất cũng không bằng!” Vẻ mặt Ngọc Hoa tràn đầy khinh thường, trong mắt cô ta tràn ngập kiêu ngạo.
Lâm Dương cũng không tức giận: “Có thể hỏi một chút không, từ nơi này đến Hồng Nhan Cốc các cô, phải đi mấy ngày?”
Ngọc Hoa sửng sốt: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Một tiếng có đủ không?”
“Chuyện này… Liên quan gì đến anh? Rốt cuộc là anh có ý gì?” Ngọc Hoa nghiến răng nói.
Gia Linh đã mở miệng nói trước: “Ý của anh ta vô cùng đơn giản, độc mà chị trúng, †rong vòng một tiếng sẽ phát tác, nếu trong vòng một tiếng không được chữa trị, e rằng sẽ phát độc mà chết, chết ở nơi này!”
“Cái gì?” Ngọc Hoa bị dọa ngốc tại chỗ, trợn to mắt nhìn Lâm Dương: “Chuyện này…
Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này là thật sao?”
25 BI n0 “Đương nhiên.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Không phải mỗi một loại độc đều giống như độc của Tô Nhan, có thể khiến cô ấy mười ngày nửa tháng không phát tác! Độc mà tôi vừa dùng này, tôi muốn nó phát tác, nó sẽ lập tức phát tác! Nếu tôi mặc kệ, trong một tiếng tất nhiên là sư tỷ cô sẽ phát độc mà mất mạng! Cô gái này, cô có thể đưa sư tỷ cô về Hồng Nhan Cốc trong một tiếng, vậy thì xin cứ tự nhiên!”
“Anh… Anh… Anh lừa người! Tôi còn lâu mới tin! Anh… Anh nghĩ anh là ai? Tôi không tin y thuật của anh có thể lợi hại như vậy?”
Ngọc Hoa hơi điên cuồng, gào to, đôi mắt cũng mở to.
“Tôi không có coi tôi là người như thế nào, tôi… Chỉ là bác sĩ Lâm mà các người nói thôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, Ngọc Hoa không mm Ano thể nhẫn nại được nữa.
Bác sĩ Lâm!
Ba chữ đó, đủ đại biểu cho quyền uy của đông y trong nước!