Chương 2394:
“ồ… Vậy được rồi, cô đã không cần cái †ay này của cô, vậy tôi không có gì để nói nữa rồi.” Lâm Dương nhún vai nói.
“Hửm”” Tươi cười trên mặt Ngọc Hoa cứng đờ, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh có ý gì?
“Còn cần tôi phải nói rõ ra sao? Cái tay này của cô không nhanh chóng chữa trị, có lẽ sẽ không dùng được nữa rồi.”
“Anh thúi lắm! Tôi chỉ bị ngoại thương, tuy đầu ngón tay bị gấy, nhưng gân cốt vẫn nối với nhau, với bản lĩnh chữa trị của Hồng Nhan Cốc tôi đủ để đối phó, anh muốn dựa vào chuyện này khiến tôi khuất phục sao?
Nằm mơ đi!” Ngọc Hoa nghiến răng mắng.
“Cô không tin à?”
“Kẻ ngốc mới tin anh!”
“Vậy cô xem chỗ tay cô bị gãy đi” Lâm Dương cười nói.
Ngọc Hoa sửng sốt, liếc mắt nhìn.
Chỉ liếc mắt một cái, Ngọc Hoa vô cùng sợ hãi.
Chỉ thấy chỗ bị gãy là một vùng tối đen, giống như bị hoại tử.
“Hả? Chuyện này…”
“Cô cho rằng năm ngón tay của cô chỉ bị gãy thôi sao, thực tế là đã xảy ra vấn đề! Qua 10 phút nữa, ngón tay cô còn chưa được chữa trị, như vậy cho dù cô tìm ai, bọn họ đều chỉ cho cô một đề nghị “Đề nghị gì?” Ngọc Hoa vội hỏi.
“Cắt!” Lâm Dương nói.
Một chữ đơn giản khiến Ngọc Hoa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.
“Cô Ngọc Hoa, còn không nhanh nghĩ biện pháp đi tìm bác sĩ xử lý giúp cô, cô là người tập võ, nếu không có cánh tay, tuy không chết được nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa cô là con gái, chém một tay, sau này muốn tìm nhà chồng tốt cũng sẽ có ảnh hưởng, cô nói
Gương mặt Ngọc Hoa trướng thành màu gan heo, đứng sừng sững tại chỗ, vô cùng lúng túng.
10 phút sao?
Cô ta ở tỉnh Quảng Liễu này lạ nước lạ cái, sao có thể tìm được bác sĩ nhanh như thế?
Nếu Lâm Dương không ra tay, vậy cái tay này của cô ta bị phế chắc rồi.
“Sư muội, mau nhận lỗi với bác sĩ Lâm đi, nhanh!” Gia Linh nghiêng đầu, nghiêm túc quát khẽ.
“Sư tỷ, em…”
“Đừng nên cậy mạnh, nhanh một chút.”
Gia Linh nghiêm túc nói, trong đôi mắt lóe lên chút không vui.
Toàn thân Ngọc Hoa run lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy sư tỷ lộ ra thần thái như vậy, không khỏi rụt cổ lại, hơi e ngại, chỉ có thể cúi thấp đầu nhỏ giọng nói như âm thanh muỗi kêu: “Thực xin lỗi…”
Ba chữ vang lên, giống như dùng hết toàn bộ lực lượng và dũng khí của Ngọc Hoa.
Nhưng Lâm Dương không có một chút ý đáp lại.
“Này, được chưa?” Ngoc Hoa vô cùng tức giận hỏi.
“Cái gì được Chữa? CÓ Còn chưa xin lỗi mà!” Lâm Dương ra vẻ khó hiểu nói.
“Không phải là tôi vừa mới xin lỗi rồi sao?”
“Tôi còn chưa nghe thấy đâu!”
“Anh…” Ngọc Hoa tức tới mức lồng ngực sắp bùng nổ rồi.
“Sư muội, lớn tiếng một chút.” Gia Linh lại nói.
Ngọc Hoa tức tới mức vành mắt đỏ lên, nước mắt đều sắp tràn mi rồi.