Ngay đúng lúc này, tiếng la ồn ào vang lên.
Sau đó, có một bóng người vọt tới trước mặt của Lâm Dương.
Lâm Dương nhíu mày lại một cái, anh vốn định xử lý luôn bóng người đó, thế nhưng bóng người ấy lại trực tiếp giang rộng hai tay ra và nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ hoàn toàn để mặc cho Lâm Dương giết.
Đây cũng chính là điều khiến Lâm Dương có chút không xuống tay được.
Anh – cái người từ trước đến giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng.
“Nếu cô muốn ra tay thì tới đi, néu không sẵn lòng đánh thì lập tức cút.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Tôi nói anh, sao anh lại kỳ lạ như vậy chứ? Chúng tôi cũng đâu có trêu chọc anh mà? Quản gia của tôi chỉ là nói sai thôi mà anh đã ra tay đến mức này rồi sao?” Cô gái kia chống nạnh mà nói.
“Chẳng lẽ tôi còn phải tha thứ cho người của cô?” Lâm Dương trả lời cô ta với giọng điệu hờ hững.
“Nếu không thì sao? Tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải dừng tay lại! Nếu không… Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu! Tôi nói cho anh nghe, thực lực của tôi coi vậy mà lại mạnh hơn so với quản gia của tôi đấy, nếu anh chọc tôi, tôi đảm bảo anh chịu không nỏi đâu!” Cô gái trả lời anh, còn bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
“Thê à? Vậy thì tôi cũng muôn xem thử một lân.” Lâm Dương nhìn kỹ cô gái một lượt từ trêи xuống dưới, cuối cùng tầm mắt của anh dừng lại ở trêи cổ tay cô ta.
Chỗ đó có giọt Linh Huyết.
Nhưng chỉ có một giọt mà thôi.
Nếu so với Lâm Dương – cái người đáng sợ sở hữu mười lăm giọt này, đúng thật là khác biệt một trời một vực.
*Cô chủ, người này cực kỳ giỏi, cô không thể ra tay qua loa được, xin cô hãy quay lại, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!” Lâm Phú vội vã gọi cô ta.
Bây giờ ông ta đã cảm thấy hói hận đến thối ruột rồi.
Lúc này ông ta mới nhận ra, trong lúc Lâm Dương và Mãn Thương Hải giao thủ với nhau, anh cũng không hề sử dụng hết toàn lực.
Nhưng mà vì sao khi đối phó với ông ta thì anh lại mạnh bạo như vậy chứ?
Trong lòng Lâm Phú tràn đầy sự mơ hồ.
Nhưng đây không phải là lúc để suy nghĩ đến cái vấn đề này.
Cô chủ lại là hy vọng duy nhất của cả dòng họ, nếu như hôm nay cô ta xảy ra chuyện ngay tại chỗ này, thì ông ta biết phải giải thích như thế nào nhà cô ta đây?
Nhưng mà cô gái ấy đã quyết tâm rồi.
Cô ta lùi về sau hai bước, hít vào một hơi thật sâu, rồi vào tư thế.
“Tôi đánh với anh không phải là vì hội quán võ thuật của nhà họ Mãn, mà là vì tôi muốn bảo vệ người của nhà họ Lâm, hy vọng anh có thể hiểu rõ điều này, tôi không tham gia vào ân oán giữa anh và hội quán võ thuật của nhà họ Mãn.” Cô gái tỏ ra nghiêm túc mà nói.
“Không quan trọng.” Lâm Dương lắc đầu một cái rồi đáp lại.
“Vậy thì xin chỉ bảo!”
Cô gái gào