Chương 2424:
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo rồi, Tô Dư không làm việc này vì danh tiếng, chỉ mong rằng tổng giám đốc Thẩm có thể thực hiện lời hứa.” Cô ấy cười đáp.
“Yên tâm, con người tôi chưa bao giờ nuốt lời. Nào nào nào, chúng ta hãy chúc cô Tô Dư một ly nào!”
“Cụng ly!”
Mọi người đều nâng ly và hô lên.
Bầu không khí của buổi tiệc này rất tốt.
Khi mọi người đều có chút men say, lúc này buổi tiệc mới tàn.
Thế nhưng Tô Dư vẫn giữ nguyên vẻ tỉnh táo như cũ, cô không uống bao nhiêu, mà đối phương cũng không hề cố gắng thuyết phục cô.
Điều này khiến cho cô ấy càng cảm thấy Thẩm Ngọc Minh cũng không phải là loại người giống như trong tưởng tượng của mình.
“Tổng giám đốc Thẩm, đã rất muộn rồi, tôi phải trở về trước đây. hôm nay thật sự cảm ơn tấm lòng khoản đãi của anh.” Tô Dư vừa mỉm cười vừa đáp.
“Tô Dư, lát nữa còn có chút trò giải trí, cô không ở lại chơi một chút sao?” Thẩm Ngọc Minh mỉm cười hỏi.
” 10/18 “Không được, tôi không quen kiểu này cho lắm.” Tô Dư nặn ra một nụ cười, đáp.
“Vậy à… được thôi, tôi cũng không ép buộc cô, vậy cô đi đường cẩn thận. Anh rể, tạm biệt.” Anh ta cười đáp.
“Ừm”
Lâm Dương gật đầu, rồi đi ra khỏi Tử Kim Cung cùng Tô Dư.
Thế nhưng hai người vừa đi đến bên đường chuẩn bị lái xe về nhà, thì trợ lý lúc trước đó lại chạy tới.
“Cô Lý, xin hãy dừng bước!”
“Chúng tôi tự lái xe về được, không cần tiễn đâu.” Lâm Dương mở miệng.
“Cậu Lâm hiểu lầm rồi, không phải tôi tiễn hai vị đi, mà vừa rồi tổng giám đốc Thẩm uống hơi nhiều, cho nên đã quên mất một vài chuyện quan trọng! Bên phía khách sạn kia
“Chuyện này…” Tô Dư chần chừ.
“Cô Lý yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu! Chúng ta chỉ trao đổi ở tầng hai một chút, nhiều nhất là năm phút thôi!”
Trợ lý cười đáp, chỉ vào tấm kính trong suốt ở tầng hai Tử Kim Cung.
Đứng ở bên dưới, có thể nhìn thấy toàn bộ hành động ở căn phòng tầng hai.
“Vậy được.” Tô Dư gật đầu.
Lâm Dương cũng không phản đối.
Anh đứng ở đây có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở tầng hai. Nếu Tô Dư gặp nguy hiểm gì, anh có thể lập tức qua đó.
“Anh rể, anh ở đây đợi em một lát nhé.”
“Được, em đi đi” Lâm Dương gật đầu.
Tô Dư đi cùng trợ lý lên thẳng tầng hai và ngồi phía trước của sổ sát đất. Trợ lý lấy một bản tài liệu đưa cho Tô Dư, lại nói gì đó.
Tô Dư nhìn những tài liệu này một cách cẩn thận, cũng nghe rất nghiêm túc.
Thế nhưng một lát sau, sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch đến cực điểm, cả người như thể mất hồn…
“Hừm?”
Lâm Dương vừa mới châm điếu thuốc, lập tức nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào tầng hai.
Anh có thể nhìn thấy cơ thể của Tô Dư đang run lên một cách rõ ràng.