Chương 2427:
“Sao có thể như vậy được? Tại sao lại như vậy?” Gương mặt xinh đẹp của Tô Dư trắng bệch, không nhịn được mà lầm bầm.
Vẻ mặt của Lâm Dương cũng căng thẳng.
Anh lôi điện thoại ra, lại gọi cho Kỳ Vân.
“Có kiện được không?”
“Đã ký hợp đồng rồi, giấy trắng mực đen, không thể xuyên tạc, lại thêm đây là vụ kiện có liên quan đến Tô Dư, một minh tinh nổi tiếng và Thẩm Ngọc Minh, mức độ chú ý chắc chắn sẽ đến cấp bậc toàn dân, bao nhiêu con mắt sẽ nhìn chằm chằm vào vụ này, hoàn toàn không thể động tay động chân được. Cho nên tỷ lệ thắng kiện… rất nhỏ!” Ông ấy thấp giọng đáp.
“Được rồi, chỉ hơn ba trăm năm mươi tỷ từ Dương Hoa, chuẩn bị đền cho nhà họ Thẩm đi.” Lâm Dương khàn giọng bảo.
“Chuyện này…” Kỳ Vân do dự.
“Sao thế? Có chỗ nào khó sao?” Sắc mặt của anh nặng nề.
“Chủ tịch Lâm, anh không biết Dương Hoa còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết sau khi trải qua những trận sóng gió kia, có rất nhiều thứ cần phải xây dựng lại, cũng có rất nhiều nhiều chỗ cũng cần phải thu xếp sao. Phần lớn tiền vốn ở công ty hiện giờ đã được dùng để đầu tư vào sản xuất và các dự án, ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt…
gom thì cũng gom được thôi, nhưng… Dương Hoa cũng sẽ trở nên túng quẫn vì chuyện này, chắc chăn sẽ ảnh hưởng đến những dự án sau này.”
“Ông cứ lấy ra là được.” Lâm Dương trầm giọng đáp.
“Được rồi, chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức liên hệ với chủ tịch Hàn.”
Kỳ Vân thở dài, rồi cúp điện thoại.
Tô Dư đã hoàn toàn choáng váng.
Còn vẻ mặt của trợ lý thì lại mang theo ý cười, nhìn hai người một cách trêu tức.
“Vừa rồi, tôi đã gọi điện cho chủ tịch Lâm của Dương
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Có chủ tịch Lâm ra mặt, mọi chuyện đều dễ nói hơn.”
Trợ lý cười đáp.
“Anh rể…” Tô Dư nôn nóng.
“Tô Dư, chúng ta trở về trước đã.” Anh trầm giọng bảo.
“Nhưng mà…”
“Đi Giọng nói của anh có chút nghiêm khắc.
Hốc mắt của Tô Dư ửng đỏ, cô khẽ nức nở, cuối cùng vẫn không phản bác lại anh, mà đi theo anh rời khỏi phòng Trợ lý híp mắt nhìn hai người rời đi. Đợi sau đi rời khỏi Tử Kim Cung, anh ta lập tức lôi di động ra, và nhấn số điện thoại của Thẩm Ngọc Minh.
“Cậu cả, tất cả mọi chuyện quả thực đều giống như cậu dự liệu, Lâm Dương này thật sự biết chủ tịch Lâm. Hơn nữa, Dương Hoa của chủ tịch Lâm đã sắp kết thúc rồi!”
“Tô Dư là người được chủ tịch Lâm nâng lên, gặp phải loại chuyện này, nếu xử lý không tốt, thì có thể sẽ phá hỏng con đường minh tinh của cô ấy, chủ tịch Lâm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Cậu cả, vậy tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Ha ha, tiếp theo chúng ta có thể bắt đầu làm vài chuyện thú vị!”
Tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại lại càng đắc ý và vui sướng hơn.
Lâm Dương vẫy một chiếc xe, tiễn Tô Dư về nhà.
Trên đường.
Vẻ mặt của cô ấy suy sụp, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng tràn ra khỏi khóe mắt.