Chương 2439:
Nghe thấy người vừa mới đến tự xưng mình là Huỳnh Lam, những người ở đây quả thật đã bị dọa sợ.
Huỳnh Lam là ai? Đây chính là cấp dưới đắc lực của chủ tịch Lâm, nếu như người đàn ông này thật sự là Huỳnh Lam, chẳng phải nói chủ tịch Lâm cũng đến đây à?
Nhưng sau khi mọi người ngó trái ngó phải cũng không nhìn thấy chủ tịch Lâm đâu, bọn họ lại cẩn thận nhìn về phía Huỳnh Lam, quả nhiên là người thật, không phải giả mạo.
Huỳnh Lam thường xuyên xuất hiện ở trên TV, đám người ở đây đương nhiên biết đến ông ấy.
Nhưng mà bọn họ lại không thấy chủ tịch Lâm đâu, đừng nói là…
Mọi người bị dọa đến mức tim đập loạn nhịp, đột nhiên bọn họ giống như ý thức được chuyện gì đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Lâm Dương.
Lời nói của Huỳnh Lam là sự thật ư?
Làm sao lại như vậy được chứ?
“Không đúng, không thể như vậy được, anh ta là chủ tịch Lâm ư? Nói đùa gì thế, bà đây đã từng nhìn thấy qua chủ tịch Lâm rồi, chủ tịch Lâm không có dáng vẻ như thế này!”
Người phụ nữ trang điểm đậm kia hoảng sợ kêu lên, cô ta không chịu tin.
“Ngu ngốc, chủ tịch Lâm có y thuật tuyệt thế, sao lại không thể có một chút thuật dịch dung chứ? Các người nhìn thấy chỉ là dáng vẻ sau khi chủ tịch Lâm dịch dung mà thôi.”
Huỳnh Lam lạnh nhạt nói.
“Dịch… Dịch dung ư?”
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, đã thấy Lâm Dương đứng dậy, dùng kim châm cứu đâm vào trên cổ mình.
Chỉ một lúc sau, gương mặt của anh đã khôi phục lại dáng vẻ như thường.
Rõ ràng là dáng vẻ của bác sĩ Lâm.
“Chuyện quái gì thế này?” Tất cả người có mặt ở đây đều khiếp sợ không thôi.
Ánh mắt của đám người đàn
Bọn họ không ngờ rằng, bác sĩ Lâm luôn khiến cho bọn họ phải đề phòng lại đang ở gần ngay trong gang tấc.
Bọn họ lại càng không nghĩ đến, tên ở rể ¡0Í w phế vật Lâm Dương mà người ở Giang Thành đều ghét bỏ lại chính là bác sĩ Lâm.
Thì ra Lâm Dương không bị cắm sừng, dù sao chẳng ai lại tự đi cắm sừng chính mình.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, không ai tiếp nhận được.
“Huỳnh Lam, ông dẫn người ra ngoài xử lý, sau đó che chắn tín hiệu sóng ở nơi này.”
Lâm Dương nghiêng đầu, từ tốn nói.
“Vâng thưa chủ tịch Lâm.” Huỳnh Lam gật đầu, dẫn người đi xuống dưới.
“Còn nữa.” Dường như Lâm Dương nghĩ đến điều gì đó, anh lại nghiêng đầu nói với Huỳnh Lam.
“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì muốn dặn dò không?” Huỳnh Lam vội vàng hỏi.
“Đóng cửa lại.” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
Sau khi nói xong, cửa bị đóng lại.
Trong phòng bao chỉ còn lại Lâm Dương và đám người đi cùng tên đàn ông đeo cà vạt đỏ kia.
Người mà Huỳnh Lam dẫn đến, tất cả đều ra ngoài theo ông ấy.
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, không hiểu ra làm sao.
“Huỳnh Lam đến đây làm gì thế?” Tên đàn ông đeo cà vạt đỏ kia là người đầu tiên lấy lại được tinh thần, vội vàng hỏi.
“Dọn dẹp nơi này, dù sao nơi này cũng xem như là chỗ công cộng, nếu như tôi tùy tiện ra tay ở chỗ này, gây ầm ï lớn thì ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đến bản thân tôi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.