Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi! Tạm biệt, sau này còn gặp lại.”
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không có ý định ở lại nơi này, cứu con gái xong, ông ta lập tức dẫn Lâm Phú và cô gái kia rời khỏi đây.
Không dừng lại một chút nào.
Ngay cả Mãn Thương Hải đứng đó, ông ta cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Lâm Dương im lặng nhìn chăm chú vào đám người đang rời đi, rồi anh quay sang nhìn Mãn Thương Hải.
“Người anh em, cậu có thể… báo cảnh sát giúp tôi được không…” Mãn Thương Hải tuyệt vọng nhìn Anh Mục.
Anh Mục thở dài: “Có người đi báo từ lâu rồi, nhưng người nhà họ Mãn nhà ông cản lại ở đằng kia, giờ ông bảo tôi gọi điện thoại liệu có tác dụng không?”
Mãn Thương Hải nhắm mắt lại, kiệt quệ nằm trêи mặt đắt.
Cùng lúc đó, Lâm Dương cũng bước về phía đó.
Người nhà họ Mãn run rầy.
Ba con Anh Mục cũng không dám lên tiếng.
Trong thoáng chốc, toàn bộ cục diện nơi đây đã bị Lâm Dương nắm trong lòng bàn tay.
“Cho hỏi, vì sao cậu chịu thương lượng cùng với lại lâm Thái nhưng lại nhất quyết không chịu buông tha cho người nhà họ Mãn chúng ta hả? Lễ nào… nhà họ Mãn chúng tôi không còn cơ hội nào hay sao?” Rốt cuộc thì Mãn Thương Hãi vẫn không muốn từ bỏ, ông ta hai mắt mở to nhìn Lâm Dương, khàn giọng nói.
“Đối với tôi mà nói thì lời hứa hẹn của ông ta có giá hơn là cô gái kia.” Lâm Dương bình tĩnh trả lời.
“Ha ha, thế thì tôi phải nói thật là Lâm Thái không thể mang Huyền Sâm Vương tới cho cậu được đâu, đừng nói là lấy cho cậu, e là ông ta còn chưa từng được nhìn thấy Huyền Sâm Vương trông nó như thế nào ấy chứ, Huyền Sâm Vương được nhà họ Lâm xem như trân bảo, ông ta không thể nào hoàn thành được lời hứa với cậu đâu, thứ cậu nhận được chỉ là một tờ chi phiếu khống không hơn mà thôi!” Mãn Thương Hải cười dại.
“Biết đâu thứ tôi muốn chỉ là một tờ chỉ phiếu khống thôi.”
Lâm Dương lắc đầu.
Mãn Thương Hải sửng sốt.
Lâm Dương biết thừa đây là một tờ chỉ phiếu khống nhưng vẫn muốn nó sao? Rốt cuộc thì anh đang tính cái gì?
“Nhưng mà ông đã nói như vậy thì, được rồi, tôi cho ông thêm một cơ hội. Cơ mà phải xem là ông có muốn nắm bắt cơ hội này không đã.”
Lâm Dương lấy ra một viên màu đen đen, tối như mực từ trong ngực ra, anh cầm nó giơ ra trước mặt Mãn Thương Hải.
Mãn Thương Hải trợn to mắt nhìn nó, ngưng thở.
“Tôi cho ông ba giây.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Ba! Hai!
Một!”
“Tôi ăn! Tôi ăn!”
Mãn Thương Hải không kìm được nữa, lập tức há miệng ăn.
Lâm Dương buông tay, cái viên đen đen đấy lập tức rơi vào trong miệng ông ta, bị ông ta nuốt xuống bụng.
“Tốt lắm!”
Lâm Dương gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ liên lạc lại với ông sau, còn nữa, trong vòng 3 ngày, gửi hai chân của Mãn Phúc Tây tới Giang Thành cho tôi, nếu ông không làm được thì tôi sẽ tự mình tới võ quán