Còn lúc này, Lâm Dương cũng đã bước ra khỏi cục.
Anh gọi điện thoại cho Cung Hoan Vân và yêu cầu Cung Hoan Vân cử người đến chăm sóc cho Vệ Yến, tốt hơn là nên đón cô ta đi vì Lâm Dương không dám chắc chắn liệu Lâm Thái có phái người khác đến hạ độc thủ nữa hay không.
Lâm Dương lúc này muốn ngay lập tức giết nhà họ Lâm để giải quyết toàn bộ ân oán bao nhiêu năm qua.
Nhưng anh biết rằng bây giờ vẫn không thể bóc đồng, nếu không anh sẽ thua hết trận.
“Chờ đến khi đại hội bắt đầu đi! Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nhà họ Lâm thân bại danh liệt!!”
Lâm Dương hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt nắm đấm, một mình đi về phía sân bay.
Trêи đường đi, anh gọi điện cho Mãn Thương Hải.
Lúc này, Mãn Thương Hải sau khi tiếp nhận trị liệu đơn giản đã ngồi trêи xe lăn.
Ông ta đang ở trong một căn phòng ti.
Giờ phút này, trong căn phòng vẫn còn có rất nhiều cao thủ của võ quán Mãn Thị, còn ở trước mặt, Mãn Phúc Tây đã bị trói tay ấn trêи giường, bên cạnh còn có một người lực lưỡng đang cầm dao.
Mãn Phúc Tây điên cuồng giãy dụa, gào lên: “Bố! Không được! Thả con ra! Bố! Cầu xin bố hãy cho con một cơ hội nữa đi, con là con trai của bố!”
Nhưng Mãn Thương Hải lại không quan tâm đến nó.
Người bên cạnh lấy điện thoại ra.
“Cậu Lâm …” Mãn Thương Hải run rẩy hét lên một tiếng.
“Tôi không muốn chân của con trai ông nữa, trước tiên cứ giữ lại đi.” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Mãn Thương Hải ngay lập tức trở nên phần khích.
“Cậu Lâm, cậu… lời cậu nói là thật sao?” Mãn Thương Hải cảm thấy giọng nói của mình cũng như nghẹn lại.
Ông ta cũng là một người bó, làm sao có thể muốn con trai mình là một tên tàn phế?
Nhưng nếu như không làm điều đó, toàn bộ nhà họ Mãn sẽ bị bồi táng!
Ông ta thân là quán chủ của võ quán Mãn Thị, làm sao có thể không phân biệt được cái nào nặng nhẹ?
Ông ta vốn dĩ đã tuyệt vọng rồi, nhưng lời nói của Lâm Dương lại khiến ông ta một lần nữa nhìn thấy hy vọng!
“Giúp tôi một việc.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
“Cậu Lâm, cho dù cậu có nhiệm vụ gì, cho dù có chuyện gì đi nữa, nhà họ Mãn của tôi nhất định có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chết không từ nan!” Mãn Thương Hải vội vàng nói.
“Giúp tôi nhìn chằm chằm vào nhát cử nhát động của nhà họ Lâm. Nếu như nhà họ Lâm có bắt kỳ gió thổi cỏ lay, ngay lập tức báo cáo cho tôi.”
“Giám sát nhà họ Lâm sao?”
Mãn Thương Hải hơi thở run rầy.
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Dương nhíu mày nói.
Mãn Thương Hải toàn thân run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không … không có vấn đề gì! Hoàn toàn không thành vấn đè!”
“Không có vần đề thì tốt, tôi sẽ đợi thông tin của ông.”
Sau đó, Lâm Dương cúp điện thoại.
Đặt