Chương 2488:
“Chủ tịch Lâm, đây là gì thế?”
Huỳnh Lam khó hiểu hỏi.
“Không biết.”
Lâm Dương lắc đầu trả lời, sau đó đột nhiên, dường như anh chú ý đến cái gì, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào viên đá kia, thấp giọng nói.
“Lấy một con dao găm đến cho tôi.”
“Vâng.”
Người ở bên cạnh vội vàng chạy đi lấy.
Một lát sau, Huỳnh Lam đưa đến cho Lâm Dương một con dao găm vô cùng sắc.
Lâm Dương câm dao găm trên tay, cứa vào cạnh của viên đá kia.
Nhìn thấy dao găm giống như cứa vào một lớp dầu trơn màu đen, chờ sau khi cạo xong, một khe hẹp xuất hiện.
“Cái quái gì thế này?”
Mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thứ này lại là một chiếc hộp?”
Huỳnh Lam cũng trợn tròn mắt.
Lâm Dương đâm mũi dao vào khe hẹp, sau đó dùng dao găm mở chiếc hộp đá màu đen kia ra.
Răng rắc, một âm thanh giòn vang.
Hộp đá được mở ra, mọi người vội vàng nhìn lại, nhưng chỉ liếc thoáng qua, tất cả mọi người đều ngây dại.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối, ai ai cũng trừng to mắt.
Huỳnh Lam trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này đây, cho dù là Lâm Dương cũng không giữ được bình tĩnh.
Nhịp tim của tất cả mọi người đều đập một cách điên cuồng, tất cả bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động không thôi, bọn họ nhìn thấy bên trong chiếc hộp đá màu đen kia là một xác chết.
Xác chết của một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa dựa vào mức độ phân hủy thì đứa nhỏ này đã chết đi từ rất lâu.
“Chuyện này… Đây là chuyện gì thế? Vì sao bên trong lại là cái này?” Huỳnh Lam run rẩy nói, ngay cả nói chuyện cũng
“Thật đúng là đáng sợ.”
Những người còn lại cũng đã bình tĩnh, nhưng không dám nhìn thẳng.
Lâm Dương cau mày, vẻ mặt căng thẳng.
Anh cẩn thận nhìn xuống, thấp giọng nói.
“Đứa bé này sinh non, dựa theo mức độ phân hủy có thể thấy thì đứa bé đã chết mấy chục năm rồi, người tạo ra chiếc hộp đá này đã dùng kỹ thuật ướp xác của Ai Cập với ý định bảo tồn vĩnh cửu, trên thực tế đây là quan tài của đứa bé.”
“Cái gì?” Mọi người vô cùng khiếp sợ.
“Đây cũng không phải là trân bảo cổ vật gì, sao người nhà họ Lâm lại đưa thứ này cho ngài?” Huỳnh Lam cẩn thận hỏi.
“Không biết, Huỳnh Lam, ông nghĩ cách tra rõ lai lịch của thứ này, tôi muốn ông dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra!” Vẻ mặt Lâm Dương không cảm xúc, trầm giọng nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm”
Huỳnh Lam gật đầu đáp. Đúng vào lúc này, lại có một người chạy vào bên trong quán.
“Chủ tịch Lâm, bên cục cảnh sát gọi điện thoại đến, chắc hẳn nhà họ Lâm đã báo án.”
“Mang đồ trả lại đi.”
Lâm Dương khẽ gật đầu, đồng thời thấp giọng nói thêm.