“Vậy thì tôi vẫn là không đi, lỡ như ông nội cô xảy ra chuyện gì, tôi không phải sẽ gánh chịu trách nhiệm sao?”
“Anh … họ Lâm kia, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói chuyện nhẹ nhàng với anh rồi, không lẽ anh không muốn cho tôi một chút mặt mũi nào sao?” Lương Hồng Anh tức giận nói.
“Tại sao tôi phải cho cô mặt mũi?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Lương Hồng Anh hỏi.
Khi Lương Hồng Anh vừa nghe tháy, phổi của cô ta đều như muốn nỗ tung.
Cô ta là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lương, có ai dám nói những lời như vậy với cô ta?
“Vì vậy nói, anh thà chêt cũng không chữa bệnh cho ông nội của tôi sao?” Lương Hồng Anh đùng đùng tức giận hỏi.
“Cũng không đến mức như vậy.” Lâm Dương cười nói.
Lương Hồng Anh sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Vậy thì anh còn không mau đi cùng tôi?”
“Vậy thì phải xem cô làm như thế nào rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi sao?”
“Dường như từ đầu đến cuối, cô còn chưa xin lỗi tôi, đúng không?” Lâm Dương cười nói.
“Xin lỗi?” Khuôn mặt quyến rũ của Lương Hồng Anh lập tức đỏ bừng lên không ít, cô ta nghiến răng nghiền lợi nói: “Họ Lâm kia, anh có bộ mặt lớn lắm! Còn dám yêu cầu tôi xin lỗi sao? Anh có biết tôi là ai không? Tôi chịu hạ giọng đến đây mời anh quay lại, cũng coi là đủ cho anh mặt mũi lắm rồi. Anh không được cho mặt mà không cần mặt! “
“Vậy thì xin mời trở về đi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh… khốn kiếp!” Lương Hồng Anh tức giận giậm chân.
Lâm Dương lười để ý tới cô ta, nhìn thấy một chiếc taxi đang tới gần, lập tức ngăn lại.
“Cút, lập tức cút cho tôi!”
Lương Hồng Anh tức giận hét vào mặt tài xé taxi.
Tài xế bối rối đầu đầy sương mù: “Người phụ nữ điên từ đâu tới vậy?”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Lương Hồng Anh tức giận muốn kéo cửa ghề lái ra, đánh tài xế một trận.
Lâm Dương vừa đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế phụ, thờ ơ nói: “Bác tài, mặc kệ cô ta, đi Giang Thành.”
“Được rồi, anh