Đến Giang Thành, Lâm Dương đã chạy tới bệnh viện.
Bởi vì nghe nói hôm nay là ngày Tô Nhan xuất viện.
Dưới y thuật thần kỳ của Lâm Dương cùng với những loại thuốc đắt tiền, tốc độ hồi phục của Tô Nhan thật đáng kinh ngạc, ngay cả Tè Trùng Quốc cũng phải kinh ngạc.
Tô Quảng đang thu dọn đồ đạc, định đưa Tô Nhan về nhà.
Trương Tỉnh Vũ bưng một bát canh gà bước vào và dặn dò Tô Nhan uống nó.
Nhìn thấy Lâm Dương đi vào, Trương Tinh Vũ sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng bởi vì có Tô Nhan đang ở đây, nên không có trực tiếp phun ra.
“Thế nào? Đỡ hơn chưa?” Lâm Dương bắt mạch cho cho Tô Nhan, mỉm cười hỏi.
“Không sao.” Tô Nhan nhẹ gật đầu, trêи mặt không có vui mừng cũng không có phiền muộn.
“Này, Lâm Dương, máy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy?”
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng hỏi.
*Ò, con đi tìm đám người Mãn Phúc Tây tính sổ.” Lâm Dương do dự một chút rồi nói.
“Tính sổ? Chỉ dựa vào cậu sao? Bah! Cậu có biết lai lịch của đám người Mãn Phúc Tây không? Cậu có từng nghe nói qua về võ quán Mãn Thị không? Còn dám tới tìm cậu cả nhà họ Mãn tính sổ sao? Tôi e rằng cậu sẽ bị người của nhà họ Mãn đánh chết rồi!” Trường Tinh Vũ khinh thường nói .
Chuyện này nói sự thật người khác cũng không tin, Lâm Dương im lặng không nói gì.
“Được rồi mẹ, đừng nói nữa, chúng ta trở về đi.” Tô Nhan khàn giọng nói.
Mặc dù cơ thể của cô đã hồi phục rồi nhưng sắc mặt vẫn rất xanh xao.
rở về sao? Tiểu Nhan, con trước tiên nên nói cho mẹ chúng ta trở về đâu?” Trương Tinh Vũ đột nhiên tức giận, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là trở về căn nhà đã thuê của chúng ta rồi.”
Tô Nhan kinh ngạc hỏi.
Căn nhà trước đây đã bán rồi, gia đình của Tô Quảng tạm thời cũng không mua nhà mà thuê một căn nhà sống.
“Sống ở căn nhà đã thuê nào? Hôm nay mẹ đã trả lại rồi.”
Trương Tinh Vũ nói.
“Cái gì?”
Tô Nhan sững sờ, sau đó chua xót nói: “Vậy thì chúng ta sống ở đâu đây?”
“Còn có thể sống ở đâu nữa? Hãy đến sống ở trung tâm khu vực thế kỷ tự hào rồi!” Trương Tinh Vũ mỉm cười nói.
“Trung tâm thé kỷ tự hào sao? Đó là nhà của Lâm Đồng…”
Tô Nhan liền nhíu mày.
“Sợ cái gì? Không phải Lâm Đồng đã nói để con sống ở đó sao? Nghe nói Thế Kỷ tự hào đã đổi ông chủ rồi. Bây giờ ông chủ này rát coi trọng việc trị an ở nơi đó. Chuyện giống như lần trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Tiểu Nhan, cơ thể của con bây giờ vẫn còn rất yếu, không thể ở nhà thuê được. Nếu như vết thương cũ tái phát thì phải làm sao? Con vẫn còn quá trẻ! Vì vậy, còn cần phải có một môi trường tốt hơn để chữa lành vết thương