“Lập tức đi uống rượu cùng với cậu Ứng!” Văn Hải mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói.
“Tôi không biết uống rượu! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu đây?”, Lạc Thiên chán ghét nói.
“Không biết uống rượu cũng phải uống, hôm nay cậu Ứng đến là vì nễ mặt tôi, người ta đã cho tôi thể diện, tôi cũng cần phải cho anh ta thể diện! Lạc Thiên, đừng làm khó anh họ! Đi nhanh! “Giọng nói của Văn Hải cực kỳ ngưng trọng.
“Nếu như tôi không đi thì sao?”
Lạc Thiên tức giận.
Tính tình của cô ấy vốn ương ngạnh lại là một người cứng đầu, làm sao có thể chịu khuất phục trước Văn Hải?
“Không đi sao? Vậy thì đừng trách tôi, hai người, kéo cô ấy đến bàn rượu cho tôi!” Văn Hải cũng lười nói nhảm, trực tiếp vẫy tay.
Hai người phụ nữ bên cạnh anh ta bước ra, trực tiếp nắm lấy tay Lạc Thiên và lôi cô ấy ra ngoài.
“Các người làm cái gì vậy? Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Lạc Thiên hét lên.
Nhưng không ai quan tâm …
Cô ấy hoàn toàn không thể chống cự lại được, đột ngột bị lôi ra khỏi tiểu viện đi về phía một cái đình nhỏ trêи sườn đồi phía bắc.
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trăng đang ngôi trong đình.
Người đàn ông đang uống rượu một cách tao nhã.
Nghe thấy động tĩnh này, anh ta hơi nghiêng đầu nhìn Lạc Thiên, trêи mặt không có nhiều biểu cảm.
“Buông tôi ra! Đồ khốn! Đám súc sinh các người! Tôi sẽ nói với dì của tôi!”
Lạc Thiên vùng vẫy và hét lên trong đau khổ, khoé mắt cũng đỏ lên Nhưng cô ấy không phải là Lâm Dương, cũng không có sức mạnh như Lâm Dương, cho nên chỉ có thể bị người ta giữ đôi tay phía sau lưng mà đẩy tới nơi này, giống như một tù nhân.
Ứng Phá Lãng ở trong đình giơ tay lên.
“Thả cô ấy ra đi!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, hai người phụ nữ đang giữ Lạc Thiên mới buông ra.
Lạc Thiên vội vàng vuốt cổ tay nhỏ nhắn của mình.
Nó đã đỏ lên một mảng rồi.
Nhưng cô ấy lại không khóc thành tiếng, mà trừng mắt nhìn người đàn ông có phần không đứng đắn trong đình.
“Anh Văn, chuyện này có phải là hơi thát lễ rồi không? Dù sao cô ấy cũng là em họ, nên nhẹ nhàng một chút.” Ứng Phá Lãng nhẹ nhàng nói.
*Gia môn bát hạnh mà thôi.” Văn Hải cười nói.
Ứng Phá Lãng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn Lạc Thiên, thờ ơ nói: “Tôi đã từng gặp mặt cô ấy một lần trước đây.
rồi, có thể không có ấn tượng gì, nhưng tôi vẫn nhớ, cô Lạc, tôi đã nhìn trúng cô rồi, mời ngồi xuống đi, uống một ly với tôi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết uống rượu, muốn uống rượu thì tìm người khác!” Lạc Thiên nỏi giận đùng đùng nói.
Ứng Phá Lãng nghe thấy, lại lắc đầu lia lịa: “Cô Lạc, tính khí này của cô quá mạnh