Lúc này, cô ấy chỉ có một ý tưởng.
Đó chính là cái chết.
Cô ấy băng bó bàn tay nhỏ bé của mình một cách đơn giản, đầu bù tóc rối bước vào tiểu viện và nhìn xung quanh.
Đột nhiên, đôi mắt của Lạc Thiên sững sờ, nhìn về phía nam của tiểu viện.
Nơi đó tiếp cận với Sơn Thể.
Một ý nghĩ khác hiện ra trong đầu Lạc Thiên.
Cô ngưng tụ đôi mắt và bước tới đó …
Cót két!
Chiếc xe dừng lại dưới chân núi của Sùng Tông Giáo.
Xe ô tô bình thường không thẻ lái lên núi, ngoại trừ một số khách quý nhất định, những người khác chỉ có thể dựa vào đôi chân để đi lên núi.
Lâm Dương theo đám người Hoắc Kiến Quốc đi lên núi.
May mắn thay, ở đây đã xây dựng con đường đậu xe, đi lại rất dễ dàng, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy máy chiếc ô tô hạng sang chạy lên núi.
Có vẻ như Thượng Võ quán có địa vị bình thường trong con mắt của Sùng Tông Giáo.
Hoắc Thượng Vũ tính cách cương liệt, Sùng Tông Giáo đã coi thường Thượng Võ Quán, bọn họ cũng sẽ không xu nịnh quá, e rằng đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta có ý không tới.
*Đã là đến để mở mang kiến thức, vậy thì sau khi lên nói càng ít càng tốt, biết chưa?” Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn Lâm Dương, người đang nhìn xung quanh, rồi mở miệng nói.
“Còn nữa, đừng có đụng chạm lung tung, nhìn kìa, thật sự là một tên nhà quê vào thành phố!” Tịch Lưu Hương chế nhạo.
Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Lâm Dương lại lắc đầu: “Yên tâm, nêu như thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ không liên lụy đến các cô.”
“Thế nào? Còn cho rằng chúng tôi sẽ bảo vệ anh sao? Có biết hôm nay đến đây đều là những người như thế nào không? Nếu như thật sự làm ầm ï cái gì, bản thân tự mình chịu trách nhiệm. Thượng Võ Quán của chúng tôi sẽ không lau ʍôиɠ cho anh đâu!” Hoắc Ngạo khinh thường nói.
Lâm Dương vẫn không nói gì.
“Ò? Đây không phải là các vị của Thượng Võ quán sao?”
Chính vào lúc này, một tiếng cười khúc khích từ phía sau truyền đến.
Mọi người lần lượt quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy một nhóm người mặc võ phục giống nhau đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, nước da ngăm đen, đầu ngắn.
Trêи mặt người đàn ông này lộ ra một nụ cười không nghiêm túc, khi bước đi, ánh mắt của ông ta luôn rơi trêи người của Hoắc Kiến Quốc, chiến ý trong ánh mắt đó cũng không biết là nồng đậm đến thế nào.
“Phong Liệt đại sư?”
Hoắc Kiến Quốc nhíu mày.
Khuôn mặt của những người trong Thượng Võ Quán cũng đều rất mát tự nhiên.
Lâm Dương nhìn thấy điều này, lập tức hiểu rằng Hoắc Kiến Quốc đã đụng phải kẻ thù rồi.
Phong Liệt đại sư chắp tay phía sau bước tới, các đệ tử phía sau cũng vây quanh.
Tất cả những người này ai nấy đều thở đều, hơi thở ổn định, hiển nhiên đều