Những người xem xung quanh náo động, bàn tán sôi nỗi.
“Được rồi, Hoắc Kiến Quốc, không ngờ còn có một cao thủ ẩn giấu, thú vị thú vị!” Ánh mắt của Phong Liệt lộ ra vẻ hung dữ, sau đó hét lên: “Trương Long!”
“Có đệ tử!” Người tên Trương Long lập tức bước tới trước.
“Mau ra tay đi, đừng để mọi người đánh giá thấp chúng ta!” Phong Liệt Đại Sư trầm giọng nói.
“Vâng, sư phụ!”
Người tên Trương Long trầm giọng hét lên, sau đó bày ra tư thế, tắn công Lâm Dương.
Chiêu thức của anh ta so với Trần Hạc còn hung hãn hơn mấy phần, sức mạnh và tốc độ đều cực kỳ tàn nhẫn, hai người cách nhau mười mét, anh ta lại hai nhịp bước đã tiếp cận, sau đó một chưởng đánh tới, dường như có thể đánh vỡ tảng đá.
Bùm!
Có một tiếng bóp nghẹt vang lên.
Những người xung quanh ngay lập tức thở gấp.
Khi định thần lại, mới phát hiện ra một đòn này của Trương Long đã đánh chính xác vào cơ thể của Lâm Dương.
“Hay!”
Các đệ tử phía sau Phong Liệt Đại Sư lần lượt tung hô, vui mừng vô cùng.
Nhưng trong giây tiếp theo, nụ cười của bọn họ đã biến mắt rồi.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra Lâm Dương vẫn không chút chuyển động, trêи mặt cũng không có nửa phần đau đớn.
Như thể một chiêu này … không gây rắc rối gì cho anh.
Bị anh ta phớt lờ sao?
Người tên Trương Long cũng sửng sốt, đang định giơ tay tiếp tục chào hỏi Lâm Dương, Lâm Dương đột nhiên duỗi tay ra, bàn tay giống như tia chớp, ngay lập tức bóp lấy cổ của người đó, sau đó hung hãng đập vào cây đại thụ bên cạnh.
Răng rắc!
Cây đại thụ đó ngay lập tức bị đánh nứt ra.
Về phần người tên là Trương Long kia, cũng toàn thân run lên, sau đó cơ thể mềm nhữn ngã xuống, trực tiếp ngắt đi.
“Hả?”
Những người có mặt tại hiện trường một lần nữa tái mặt vì sợ hãi, trêи mặt đều là vẻ không thể nào tin nỗi.
Lại là một chiêu, đánh bại Trương Long!
Người này là ai? Làm sao có thể lợi hại đến như vậy?
Thượng Võ Quán có sự tồn tại của người như thế này từ khi nào?
Phong Liệt Đại Sư nhìn Lâm Dương với dáng vẻ khó tin.
Còn Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo và những người khác ở bên này cũng sắp phát điên lên rồi.
“Lâm Dương này làm sao có thể lợi hại như vậy?” Tịch Lưu Hương đôi môi run rầy hỏi.
Không ai có thể giải đáp sự nghi hoặc của cô ta.
Hoắc Ngạo toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Anh ta luôn cho rằng Lâm Dương này là kẻ dễ ức hϊế͙p͙, vốn dĩ muốn tìm lại mặt mũi,