Hai người này mới là những cao thủ thực sự.
Trận chiến của bọn họ chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người phải mong chờ.
“Đã như vậy rồi, cô ấy còn muốn đứng lên sao?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lại nhìn thấy bóng người rơi xuống đất, chân đầy máu tươi, hơn nữa đầu tóc rối bời, trêи người đầy vết sẹo bởi gai đâm.
Cô ấy đầu bù tóc rối, muốn đứng dậy, nhưng một chân đã bị gãy rồi, người hoàn toàn không thể đứng dậy được, cô chỉ có thể bò, muốn leo lên phía trước từng chút một.
“Ai ai có thể giúp tôi không?” Cô ấy liếc nhìn một bàn tay.
máu thịt mơ hồ, thấy bản thân lúc này đến bò cũng khó khăn, chỉ có thể yếu ớt hét lên.
Thật thê thảm làm sao.
Nhiều người không đành lòng muốn đứng ra trước giúp đỡ.
Nhưng vào lúc này, trêи vách núi lại xuất hiện máy bóng người.
Đó hiển nhiên đều là người của Sùng Tông Giáo!
“Các vị bên dưới, có thể giúp chúng tôi bắt người này lại được không? Cô ta là người của Sùng Tông Giáo chúng tôi. Bởi vì phạm lỗi, chúng tôi cần phải bắt cô ta về trừng phạt!” Một người hét vào mặt những vị khách bên dưới.
Các vị khách dần dần thay đổi màu sắc.
Những người còn muốn giúp đỡ cũng sửng sốt.
Hình như là tội nhân của Sùng Tông Giáo!
Sau khi những người xung quanh hoàn hồn, tất cả đều chạy đến, định bắt người phụ nữ này lại đưa đến Sùng Tông Giáo, coi như là kết quan hệ với Sùng Tông Giáo.
Nhưng khi một người tiếp cận vào người phụ nữ đó Bùm!
Một nắm đắm đột nhiên đập vào đầu người đó.
Liền nhìn thấy cơ thể của người đó bay lơ lửng trêи không, sau đó nặng nề rơi xuống đất không một tiếng động.
Người chung quanh thở gắp, vội vàng nhìn chủ nhân của nắm đắm, mới nhận ra đó là Lâm Dương.
Liền nhìn thấy anh mặt không biểu cảm đi về phía người phụ nữ đang nằm sắp trêи mặt đất đó, bề cô ấy lên.
Người phụ nữ mở mắt ra một cách khó khăn nhìn Lâm Dương, sau đó nở nụ cười buồn thảm.
“Tôi đang mơ sao”
“Không, cô không mơ”
Lâm Dương đau khổ nói, đôi mắt đỏ như máu.
“Lạc Thiên”
Anh hét đến khản cả cổ.
Hy vọng tất cả chuyện này chính là một giấc mơ
Có vẻ như tiếng gọi này của Lâm Dương đã hoàn toàn nới lỏng trái tim đang thắt chặt của Lạc Thiên.
Cô sững sờ nhìn người trước mặt, đôi mắt có chút mơ hồ muốn cố hết sức nhìn rõ mặt người đàn ông này.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn nhắm mắt lại.
Cũng không biết là do quá mệt mỏi hay ý chí trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ rồi, cô ấy, không thể kiên trì được nữa.
Lâm Dương gối đầu lên trán của Lạc Thiên, phát hiện cô ấy không chỉ sốt nhẹ, hơn nữa còn vô cùng yếu ớt, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, thêm với mệt mỏi quá độ dẫn tới kiệt sức, đương nhiên, những thứ này đều quan trọng…
Anh chuyển tằm mắt nhìn sang cánh tay đó