Lâm Dương không nói gì, chỉ nắm chặt tay, đi về phía Ứng Phá Lãng.
“Dừng lại cho tôi!”
Một vị trưởng lão của Sùng Tông Giáo tức giận quát lên, một tay thoáng chốc đã đặt lên vai Lâm Dương, muốn phát lực giữ anh lại.
Nhưng một khoảnh khắc sau, Lâm Dương trở tay giữ chặt tay trưởng lão kia, sau đó đột nhiên dồn sức.
Rắc!
“A…” Trưởng lão kêu lên thảm thiết, nhìn xương ngón tay mình, vậy mà đã bị Lâm Dương bẻ gãy luôn rồi.
“Khốn kiếp!”
“Mau buông ra cho tôi!”
Hai bên lại có trưởng lão xông ra.
Tốc độ của bọn họ nhanh lạ thường, tới gần Lâm Dương như một cơn gió. Một người tấn công đầu, một người tấn công huyệt của anh, trực tiếp khóa chặt đường lui của Lâm Dương.
Đồng thời, trưởng lão bị bẻ gãy ngón tay đó cũng vung bàn tay còn lại lên, hung hăng quét về phía ót Lâm Dương.
Nhìn dấu hiệu này là không định cho Lâm Dương bắt kỳ cơ hội nào rồi.
Người xung quanh đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Lâm Dương không chạy thoát được rồi.
Công kϊƈɦ của ba vị trưởng lão không phải thứ dễ dàng tiếp nhận được đâu! Một chiêu này, dù có chống được thì cũng bị thương nặng!
Gần như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Nhưng…
Ngay khi công kϊƈɦ của ba người tới gần, Lâm Dương lại đột nhiên không thèm để ý đến sự tấn công của hai vị trưởng lão hai bên, trở tay túm chặt cổ tay của trưởng lão kia, sau đó bắt chợt bẻ gập lại.
Con ngươi của trưởng lão phóng đại lên, ông ta gào thét lên nghe như xé tim xé phổi: “AI!”
“Cái gì?”
Hai trưởng lão sửng sót.
Nhưng sức lực trong tay bọn họ sẽ không dừng lại mà là hung hãng nện xuống thân người Lâm Dương.
Râm!
Xoạt!
Tiếng vang liên tiếp!
Cú đấm nặng nề như có thể đánh gãy được cả xương, ngón tay kia cũng chuản xác