Nhưng vào lúc này, Văn Mạt Tâm đã phát động đòn công kϊƈɦ mới, trực tiếp đánh vào đầu Lâm Dương.
Cú đấm này là muốn Lâm Dương trực tiếp bị bể đầu vỡ sọt Lâm Dương lau sạch vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng âm u, lại không chút hoảng loạn, rút ra một cây kim bạc đâm vào ngực mình, giống như đang trị liệu cấp cứu.
Nhưng đối mặt với một cao thủ như Văn Mạt Tâm, những kim bạc này của anh có thể có tác dụng gì?
“Thằng nhóc tóc vàng, chịu thua đi!”
Văn Mạt Tâm cười lạnh một tiếng, cánh tay hung hăng rơi xuống.
Lâm Dương lập tức giơ tay lên chặn lại.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy phát ra.
Nhưng lần này không phải đối phương bị gãy xương, mà là Lâm Dương!
Anh chịu đựng cơn đau dữ dội, lại lùi phía sau mấy bước, nhưng vẫn không cam tâm, miệng ngậm kim bạc, nhổ vào trong cánh tay, lại dùng kim bạc ổn định thương thế, sau đó phản kϊƈɦ lại Văn Mạt Tâm.
“Hoàng Dao Thoái!” Văn Mạt Tâm hừ lạnh một tiếng, đôi chân nhảy lên, thân thể xoay chuyển sau đó một chân hung hãng đập vào vai của Lâm Dương.
Bùm!
Lâm Dương lại bay ra ngoài, nặng nê ngã xuông đât.
Văn Mạt Tâm rảo bước điên cuồng xông tới, đưa nắm đấm công kϊƈɦ.
Chiêu thức khủng khϊế͙p͙ đáng sợ lại được thi triển, Lâm Dương hoàn toàn bị áp đảo, bị đánh liên tục ngã xuống đất, máu thịt mơ hồ, cực kỳ thê thảm.
“Kết thúc rồi!”
Có người dửng dưng nói.
“Thật đáng tiếc, vị Lâm thần y này thiên bẩm kiệt xuất, tất nhiên là một kỳ tài danh tiếng chấn động thế giới. Thế nhưng, anh ta lại tự mình tìm cái chết, chạy tới đây giở’ thói ngang ngược. Văn giáo chủ làm sao có thể tha thứ cho hành vi phản nghịch của anh ta được? ” lại có người lắc đầu tiếc nuối.
“Chuyện này chẳng trách ai được, ai bảo anh ta không coi ai ra gì? Cho rằng bản thân là số một thế giới à?” Có người hừ nói.
“Thật là nực cười!”
“Đây có lẽ là cái giá phải trả của tuỏi trẻ đúng không?”
Tắt cả các loại âm thanh vang lên không dứt.
“Bà nội!” Liễu Như Thi hơi quay đầu lại.
“Cháu nói đi.” Dược Vương nhìn về phía trước.
“Cháu không yêu cầu bà có thể ra tay, cháu chỉ xin bà có thể giữ được mạng sống của Lâm thần y, có được không?” Liễu Như Thi trầm giọng