Chưa từng có người nào dám ngô nghịch với Lạc Bắc Minh như vậy!
Chưa từng có!
Phải biết rằng, ông ta là một thế hệ bác sĩ nổi tiếng đã ăn sâu vào lòng dân, đừng nói là những người dân, cho dù là nhân viên công chức quan trọng cũng phải cung kính đối với ông ta, không dám thắt lễ.
Bao nhiêu người tha thiết mơ ước muốn trở thành học trò của ông ta, đạt được cả danh và lợi.
Nhưng bây giờ, có người không chỉ từ chối ông ta, thậm chí…
Còn sỉ nhục ông ta.
Lạc Bắc Minh hít sâu một hơi, kiềm nén tâm trạng vô cùng tức giận của mình.
Khuôn mặt già nua của ông ta khôi phục lại sự lạnh nhạt.
“Ông cụ Lạc, chúng ta dường như không vừa ý nhau, vậy thì dừng lại ở đây đi.” Lâm Dương lười tiếp tục nói lời vô ích, muốn xoay người rời đi.
“Ai cho cậu đi?” Lạc Bắc Minh lạnh nhạt nói.
Khi giọng nói vừa dứt, phòng khách trống trãi đột nhiên có mấy chục người mặc quần áo thời Đường, trực tiếp vây quanh Lâm Dương.
Lâm Dương gặp biến không sợ hãi, chắp tay ra phía sau nói: “Bây giò là xã hội cai trị quốc gia bằng pháp luật, như thế nào?
Giữa thanh thiên bạch nhật, ông cụ Từ còn muốn đánh người hay sao?”
“Thủ đoạn của lão phu không thấp kém như vậy, muốn động vào cậu tuyệt đối không vi phạm pháp luật!” Lạc Bắc Minh không thay đổi sắc mặt nói.
Với đẳng cấp của ông ta, muốn xử lý một người quá đơn giản, hơn nữa ông ta chắc chắn không cần phải gánh vác trách nhiệm pháp luật, bởi vì ông ta sẽ không ra tay.
“Phải không?” Lâm Dương mỉm cười.
Lúc này còn có thể cười được, trái tim quả thực rất lớn.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhận tiền, sau đó quỳ gối trước mặt tôi, dập đầu kính trà cho tôi và tuyên bố rằng toàn bộ y thuật của cậu đều do Lạc Bắc Minh tôi dạy, nếu cậu làm như vậy, tôi có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra.” Lạc Bắc Minh nhắm mắt lạnh nhạt nói.
Đây là cơ hội cuối cùng mà ông ta cho Lâm Dương.
Cũng là tối hậu thư.
Lâm Dương tin rằng nếu anh từ chối, những người này chắc chắn sẽ xông lên đánh ngã anh, sau đó làm cho anh tê liệt.
Đến lúc tuần bộ tới, cũng là học trò của ông ta gánh tội thay, nhà họ Lạc chỉ bồi thường tiền chữa trị, không hơn.
Không có cách nào, Lạc Bắc Minh chỉ cần không phá vỡ điểm mắu chốt kia thì sẽ không có chuyện gì lớn.
Lạc Bắc Minh thực sự khôn khéo.
Chỉ tiếc, ông ta không hiểu rõ Lâm Dương.
Lâm Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi lạnh, anh vươn tay, xoa xoa ngực mình.
Ừm…Ra khỏi cục tuần bộ đã lâu, sức lực cũng đã hồi phục một ít, rời khỏi nơi này hẳn là không phải vấn đề lớn.
Lâm Dương suy nghĩ trong lòng.
Anh ngắng đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tay anh sờ soạng bên hông.
Nhưng vào lúc này…
“Dừng tay!”
Một giọng nói trầm thấp mà đau khổ vang lên.
Mọi người đều sững sờ, nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện không biết Lạc Thiên cầm lấy chén trà từ khi nào, đập vào cây cột bên cạnh.
Rắc rắc.
Chén trà vỡ nát, cắt đứt lòng bàn tay của cô, máu đỏ tươi chảy ra.
Nhưng cô hoàn toàn không biết đau đớn, nắm lấy mảnh vỡ nhỏ, trực tiếp để lên cổ trắng nõn của mình.
“Thiên Thiên!”
Khuôn mặt già nua của Lạc Bắc Minh lập tức thay đổi.
“Cô chủ!”
Những người còn lại cũng hoảng sợ kêu lên.
“Ông nội, để Lâm Dương đi đi!” Lạc Thiên cắn chặt răng nói.
Lạc Bắc Minh tức giận đến mức hai tay run lên, nhưng không tiếp tục kiên trì nữa.
“Để cậu ta đi!” Lạc Bắc Minh trầm trọng nói.
Đối với Lạc Bắc Minh, tính mạng của cháu gái mình quan trọng hơn rất nhiều so với tên nhóc này, ông ta hiểu rõ Lạc Thiên, với tính tình của Lạc Thiên, nói không chừng sẽ thật sự làm ra chuyện dại dột gì đó.
Theo lời nói của Lạc Bắc Minh rơi xuống, học trò của Lạc Bắc Minh và người của nhà họ Lạc đều tản ra.
“Lâm Dương, anh trở về đi.”
“Lạc Thiên, thật ra cô không cần làm như vậy…” Lâm Dương muốn nói rồi lại thôi.
“Anh đi mau lên!” Lạc Thiên vội vàng la lên, nước mắt chảy ra.
Lâm Dương mở miệng thở một hơi thật dài: “Vậy được, tôi đi về trước, cô tự bảo trọng.”
“Lâm Dương!”
Lúc này, Lạc Thiên lại kêu lên một tiếng.
Lâm Dương xoay người nhìn cô.
Anh thấy cô gái rũ mắt xuống, hàm răng cắn đôi môi anh đào, chần chừ hồi lâu, mới khàn khàn nói: “Cảm ơn anh, còn có…
Thực xin lỗi.”
Mấy chữ này, đối với cô như nặng nghìn cân.
Lâm Dương hơi giật mình, sau đó lắc đầu: “Không phải lỗi của cô, cô không cần tự trách.”
Nói xong, người liền biến mắt giữa bóng đêm.
Hai mắt của Lạc Thiên thát thần, vô lực rũ tay xuống.
Mảnh vỡ nhỏ của chén trà dính máu tươi rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh “leng keng”.
“Mau, mau băng bó vết thương cho cô chủ, nhanh lên!” Chú Trung quát lớn.
Vài người phụ nữ của nhà họ Lạc lập tức chạy tới, kéo những ngón tay ngọc thon dài ra bắt đầu đắp thuốc băng bó.
Cả người Lạc Thiên giống như con rối dây, mắt đi linh hồn, mặc cho người ta điều khiển.
Đôi mắt trông rồng…
“Con làm ông rất thất vọng, Thiên Thiên!” Lạc Bắc Minh đứng lên, lạnh lùng nói.
Lạc Thiên không nói gì.
Không biết vì sao, cô cảm thấy người ông nội này đột nhiên trở nên rất xa lạ…
Lúc này, một người nhà họ Lạc chạy từ từ đến.
“Ông chủ, cục trưởng Hách của Sở Y Tế tới.”
Lạc Bắc Minh khẽ nhíu mày, sau đó phát tay.
“Cô chủ, chúng ta vào trong đi.”
Vài người nữ quyến nói, rồi đưa Lạc Thiên đi xuống.
Một lát sau, một người đàn ông đeo mắt kính dây vàng mặc áo Sơ mi trắng bước nhanh tới.
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, nhịp bước dồn dập, bước đi như có gió, như thể có việc gì gấp gáp.
“Cục trưởng Hách, về sự có chữa bệnh hôm nay, vào cuộc họp báo ngày mai lão phu sẽ thông báo sự thật với công chúng, ngài không cần lo lắng.”
“Ông cụ Lạc nói quá lời rồi, buổi tối Chính Tùng đến đây không phải nói với ngài chuyện này.” Hách Chính Tùng nghiêm túc nói.
*Ơ?” Lạc Bắc Minh hơi bất ngờ: “Vậy là vì chuyện gì?”
Ông ta thấy Hách Chính Tùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn vài cái, đặt điện thoại di động lên bàn trà bên cạnh Lạc Bắc Minh.
Màn hình di động hiền thị tin tức đầu tiên.
“Một đại diện của y học Hàn Quốc đã đến Trung Quốc của ta vào tháng trước khiêu chiến khắp nơi, trước mắt bọn họ đã đánh bại những đại diện Trung Y của các tỉnh lớn như tỉnh Hồ Đông, tỉnh Quá Lâm, tỉnh Thượng Đông và đại diện Trung Y của máy