Ba phát súng liên tiếp, khoảng cách thì gần như vậy, Lâm Dương gân như ngay cả cơ hội trôn cũng không có, ba phát đạn bắn thẳng vào bụng anh…
Người ở nơi đó đều khϊế͙p͙ sợ…
“Cái gì?”
Đầu óc của mọi người trống rỗng, không thể tin được nhìn cảnh tượng này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, Phong Liệt Đại sư, Dược Vương, Liễu Như Thì … tắt cả mọi người đều chết lặng.
Ai có thể ngờ rằng vào thời điểm quan trọng này, Ứng Phá Lãng lại thực sự rút súng từ trong túi ra!
Anh ta lại còn có súng!
E rằng ngay cả Kiếm Vương cũng không thể ngờ tới?
Ba viên đạn bắn vào trong cơ thể của Lâm Dương, ngay lập tức xuất hiện ba lỗ máu, máu tươi từ bên trong chảy ra.
Cục diện nhanh chóng đảo ngược!
Nòng súng của Ứng Phá Lãng cũng nhắm chặt vào Lâm Dương.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng Lâm Dương cũng có phản ứng vào thời khắc then chốt đó, hai trong ba viên đạn vào bụng và một viên vào vai, tránh được chỗ hiểm, dù sao bị thương cũng không nhẹ.
Lâm Dương liếc mắt nhìn vết thương trêи người, sắc mặt lạnh lùng âm u nhìn Ứng Phá Lãng.
“Đừng nhúc nhích!”
Chỉ nhìn thấy Ứng Phá Lãng nheo mắt hét lớn, tư thế muốn nỗ súng.
Lâm Dương dừng động tác.
“Haha, đã bao nhiêu tuổi rồi, Lâm Thần Y, còn sử dụng võ công sao? Nắm đấm có nhanh cỡ nào cũng có thể vượt qua đạn sao?” Ứng Phá Lãng gio súng lục lên nhìn Lâm Dương cười toe toét nói.
“Vậy thì, anh có thể nổ súng giết chết tôi sao?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn anh ta nói.
“Muốn tôi giết như vậy sao?”
“Giết tôi? E rằng anh không làm được? Chúng ta đánh cược thì sao?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói, hoàn toàn không để ý đến vét thương trêи người.
“Đánh cược cái gì?” Ứng Phá Lãng hỏi.
“Tôi cược trong súng không có đạn.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Hơi thở của Ứng Phá Lãng lập tức đông cứng lại vô số lần, nhưng anh ta nhanh chóng giả vờ bình tĩnh cười nhẹ nói: “Được rồi, muốn đánh cược thì đến đi, xem thử anh có muốn đem mạng sống này ra đánh cược với tôi không!”
“Không cần giả bộ.” Lâm Dương giơ tay ra, dùng tay không trực tiếp đẩy viên đạn ra khỏi vét thương trêи bụng.
Hiện