Giọng nói của Kiếm Vương đanh lại.
Người này hoàn toàn là một kẻ điên mắt hét lý trí…
“Yên tâm, giết những người này đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả!”
Lâm Dương buông thanh kiếm gỗ trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Hơn nữa tôi cũng hiểu rằng cho dù hôm nay tôi có tha cho Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng cũng nhất định sẽ trả thù tôi!”
“Lâm thần y, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.”
Liễu Như Thi lo lắng nói.
“Cô Liễu, Lâm Dương tôi vốn không phải là người thích dựa dẫm vào phụ nữ. Tôi đã làm những chuyện này, tôi không có ý định dựa dẫm vào bắt cứ ai. Tôi tha cho anh ta cũng là vì tôi nợ cô. Cô đã đứng ra đỡ kiếm giúp tôi, cô cũng đã đứng ra bảo vệ tôi, cho nên tôi sẽ cho cô thể diện này! “
Liễu Như Thi mím môi, đầu hơi rũ xuống.
“Lâm thần ý, vậy ý anh là gì?” Có người run rẩy hỏi.
“Không có ý gì khác, tôi cũng không định giết người nữa.
Hôm nay tôi sẽ tha cho các ông, chỉ là để cho các ông sau này biết được rốt cuộc là năng lượng của nhà họ Ứng này lớn hay năng lượng của Lâm Dương tôi lớn! Cứ chờ xem!
Sẽ sớm thấy kết quả cuối cùng thôi!”
Giọng nói này vừa rơi xuống, Lâm Dương liền quay người đi thẳng ra ngoài cổng.
Mọi thứ theo với lời nói của Lâm Dương mà kết thúc.
Nhưng tâm trạng của những người có mặt một lúc lâu sau cũng không thể bình phục lại được.
“Hừ, vị Lâm thần y này thật kiêu ngạo, tôi thấy anh ta hoàn toàn không biết năng lượng đằng sau cậu Ứng đáng sợ đến mức nào.”
“Nếu như anh ta biết, làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Làm ra những chuyện như vậy?”
“Nhìn đi, trong vòng ba ngày, nhà họ Ứng nhát định sẽ tìm tới cửa! Vậy thì anh ta sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của tuổi trẻ ngày hôm nay!”
“Chỉ là cái giá này… sẽ rất đắt!”
Mọi người nói nhỏ, tất cả đều vô cùng bắt mãn với lời nói của Lâm Dương.
Văn Hải nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trêи mặt đắt, siết chặt nắm đắm lại.
“Tất cả đều do con tiện nhân Lạc Thiên đó gây ra, tất cả những chuyện này…đều là Lạc Thiên hại!” Anh ta nghiến răng nghiền lợi nói.
“Mau, mau thông báo cho nhà họ Ứng biết, cậu Ứng xảy ra chuyện rồi, đi nhanh…” Kiếm Vương được người đỡ.
dậy, lo lắng hét lên.
Liễu Như Thi không lên tiếng, cô ấy nhìn về phía cửa lớn, đột nhiên sải bước, chạy về phía đó.
“Như Thi, cháu đi