Sao có thể như thế đượ!
c Tên Lâm Dương này sợ nhất là phiền phức! Huống hồ anh vẫn còn một đống chuyện chưa làm xong, làm gì có thời gian để làm những điều này?
Đã thế lại còn phải dạy một người ngoại học Trung y, anh cũng không có kiên nhẫn này.
Lâm Dương từ chối ngay tại chỗ.
Rõ ràng là Anna vẫn chưa từ bỏ ý định, vậy nên lại bắt đầu quấn lấy rình rập anh, Lâm Dương cũng không có thời gian để ý đến cô ta, trực tiếp chui vào xe phóng đi như bay.
“Anh chờ đó cho tôi! Tôi nhất định sẽ khiến cho anh dạy tôi trung y, thầy Lâm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của của Anna lộ ra vẻ kiên định, đôi mắt xanh thẳm toát lên vẻ dứt khoát.
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Dương trực tiếp trở về nhà.
Đã sắp đến giữa trưa rồi.
Tô Nhan, Trương Tình Vũ đều đã trở về từ công ty, nhưng mà điều khiến cho Lâm Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tô Quảng thế mà cũng đã vội vàng trở về từ đơn vị.
Giữa trưa không phải lúc nào ông cũng ăn cơm ở căn tin của đơn vị hay sao? Sao nay lại đột nhiên trở về?
Vẻ mặt Lâm Dương hoang mang, chờ vào phòng, anh mới phát hiện ra có khách đến.
Đúng là một nhà người dượng của Tô Nhan.
Đối với những người của nhà này Lâm Dương cũng có chút ấn tượng.
Anh nhớ rõ ngày anh kết hôn với Tô Nhan, cả nhà này đã lái một chiếc Bentley đến uống rượu, có thể nói là cướp đoạt hết nổi bật.
Lúc trước khi Lâm Dương từ Thủ đô đến đây ở rễ, thân không có một xu dính túi, hơn nữa còn phải làm theo di chúc của mẹ rằng phải đóng giả làm một kẻ vô dụng, bởi vậy nên hôn lễ được tổ chức rất tệ, tất cả chỉ phí đều là là do Trương Tình Vũ và Tô Quảng mượn đông mượn tây mới đủ.
Tuy rằng ngày thường Trương Tình Vũ cũng rất hay răn dạy, nhưng khi vào có việc lớn gì, bà ta vẫn sẽ nghic biện pháp để giúp Lâm Dương và Tô Nhan giải quyết như cũ.
Trương Tình Vũ hay nói một câu, đó là Tô Nhan cũng giống bà ta, điểm này rất là đúng. Tô Quảng là một người hèn nhát, cũng chính vì nguyên nhân ấy, thế nên Trương Tình Vũ mới không thể không mạnh mẽ, cố chấp như thế.
Người, đều là do bị ép buộc.
Sau này Lâm Dương mới biết được, đứa con của người dượng này là Phùng Gia Thiên rất thích Tô Nhan, biết được chuyện Tô Nhan phải lập gia đình, thì vô cùng tức giận, thì mới cố tình thuê một chiếc Bentley rồi mang theo bố mẹ mình đến chọc phá.
Hôn lễ được tiền hành một cách rất không vui vẻ.
Theo lý mà nói hai bên hẳn là không hay lui tới với nhau mới đúng, sao hôm nay người một nhà này lại chạy đến đây ăn cơm vậy?
“Áy? Lâm Dương đã về rồi sao? Đến đến đến, ngồi ngồi ngồi, lại đây uống trà nào.”
Người dượng Phùng Tuần nhiệt tình cười nói.
Người một nhà ngồi vây quanh cái bàn, Tô Nhan lại bận bịu trong phòng bếp.
Đã lâu không thấy, ngồi vào bàn đương nhiên là nói chuyện về việc nhà trước. Ở thế hệ của Tô Quảng, tiền đồ của bản thân cũng đã không còn quan trọng lắm, cho nên trọng điểm của câu chuyện phiếm đều đặt trêи ở trêи người thế hệ sau.
Quả nhiên, không nói được vài câu, đề tài lại chuyển đến trêи người Lâm Dương.
“Nói đi nói lại, Tiểu Vũ, Lâm Dương nhà các em bây giờ đang nhận chức ở đâu vậy?”
Người dì Tiếu Xuân Nam cũng híp mắt hỏi.
“A…Cậu ta…Cậu ta đang đi làm ở phòng khám…”
Trương Tình Vũ có chút chột dạ nói.
“Phòng khám? Sao có thể như thế được? Lâm Dương còn có thể khám bệnh hay sao?”
Tiếu Xuân Nam cảm thấy ngoài ý muốn.
“Mẹ, những người có thể đi làm ở phòng khám cũng không nhất định phải là bác sĩ, cũng có thể là hộ sĩ, cũng có thể là lao công!”
Phùng Gia Thiên ngồi bên cạnh cười nói.
“Cũng có lý.”
Tiếu Xuân Nam cũng không tin là Lâm Dương có bản lĩnh này.
Lâm Dương cũng không phản bác, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là đi quét rác ở phòng khám.”
Vừa mới dứt lời, ngay lập tức Trương Tình Vũ đã nhấc chân đá Lâm Dương một cái.
Lâm Dương quay đầu lại, thì nhìn thấy Trương Tình Vũ đang nháy mắt một cách vội vàng.
Làm gì có người nào tự hủy đi mặt mũi của mình đâu chứ?
Người một nhà Phùng Tuần cười lớn.
“Con đã nói rồi mà, loại người như Lâm Dương sao có thể làm được chuyện gì chứ? Con đoán là việc đi làm ở phòng khám cũng là do em họ Tô Nhan tìm cho cậu ta chứ gì?”
Phùng Gia Thiên cười khẩy nói.
“Đúng vậy.”
Lâm Dương lại nói tiếp.
“Có chút thú vị, có chút thú vị….”
Phùng Gia Thiên càng cười lớn hơn.
Trương Tình Vũ tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
“Được rồi, được rồi, Gia Thiên, con cười cái gì chứ? Dù sao đi nữa thì Lâm Dương cũng là em rễ họ của con, làm gì có chuyện lại đi cười nhạo người trong nhà như vậy chứ?”
Phùng Tuần đành phải xuống nước, sau đó nói với Trương Tình Vũ: “Tiêu Vũ, A Quảng, các em cũng đừng có để ý.”
“Không sao cả.”
Trương Tình Vũ đành cười trừ nói.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dương là một người đàn ông mà lại phải đi quét dọn cho người khác thì cũng thật là kỳ lạ, tôi thấy thế này này, để cho Gia Thiên sắp xếp cho Lâm Dương, bây giờ Gia Thiên chính là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Đông Quang, sắp xếp cho Lâm Dương một vị trí chắc là cũng không khó.”
“Thật sao?”
Trương Tình Vũ kinh ngạc.
“Là tập đoàn Đông Quang của thành phố Trường Giang chúng ta sao? Gia Thiên thế mà có thể ngồi lên vị trí quản lý sao? Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này, thật giỏi! Rất có tiền đồ!”
Tô Quảng cũng không nhịn được mà khen ngợi.
Trong lòng Trương Tình Vũ rất ê ẩm.
Nhìn người khác xem, rồi lại nhìn Lâm Dương, haizz….
“Bố, bố cứ yên tâm đi, Lâm Dương là em rễ họ của con, con nhất định sẽ sắp xếp cho cậu ta một chức vụ.”
Phùng Gia Thiên cười hỏi: “Lâm Dương, cậu quét rác ở phòng khám thì được bao nhiêu tiền một tháng?”
“Hơn hai nghìn tệ.”
Lâm Dương nói.
“Như vậy sao?”
Phùng Gia Thiên gật đầu, đột nhiên vẻ mặt lộ ra chút khó xử rồi nói: “Lâm Dương, cũng không phải là anh họ có thành kiến gì với cậu đâu, là như thế này, bây giờ công ty của chúng ta cũng đã đủ người rồi, nhưng mà cậu cũng không biết làm gì cả, nếu như sắp xếp cậu vào làm trong ngành, nhất định sẽ có dị nghị, cũng có ảnh hưởng không tốt đến tôi, nếu không thì cứ như vậy đi, tôi trả cho cậu bốn nghìn tệ, cậu cứ tới công ty chúng tôi làm đi, nhưng vẫn đi quét dọn như cũ…Cậu cứ yên tâm, cậu cứ đi làm trước đi, về sau anh họ nhất định sẽ thăng chức cho cậu!”
“Cái gì?”
Trương Tình Vũ ngạc nhiên.
“Anh họ, anh hơi quá đáng rồi đấy!”
Rốt cuộc Tô Nhan đang ở trong phòng bếp cũng không nghe nổi nữa, tức giận đi ra nói: “Anh không muốn giúp thì thôi đi, cũng đừng có làm nhục Lâm Dương như vậy?”
“Em họ, anh cũng không có ý đó đâu, chỉ là chế độ của công ty là đúng như vậy thật. Anh cũng không phải là chủ tịch, sao có thể tùy tiện đưa người vào công ty được chứ?”
Vẻ mặt Phùng Gia Thiên bắt đắc dĩ nói: “Huống hồ không phải là cậu ta quét rác ở đâu