“Mới mười mét, không hợp tình hợp lý, tôi muốn tăng lên hai mươi mét!” Anh ta quát lớn một tiếng.
Các sinh viên đều nhìn anh ta.
Nhưng mà, Lâm Dương lại lắc đầu: “Hai mươi mét?
Không phải quá ngắn rồi sao?”
“Ò? Vậy thì ba mươi mét đi!” Tiêu Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Dương nói.
“Chà?”
Đám sinh viên cảm thán.
Khoảng cách ba mươi mét sao?
Cần phải châm trúng vào huyệt đạo trêи cơ thể đối phương ở khoảng cách 30 mét sao? Điều này là quá khó rồi, phải không? E rằng một khẩu súng lục cũng chưa chắc bắn trúng nó! Cần phải biết, hai người này không có quy định là đứng yên bắt động, họ có thể di chuyển trái phải để tránh kim bạc…
“Tiêu Sĩ Kiệt học trưởng thật là có sức mạnh!”
“Không còn cách nào khác, thực lực nằm ở chỗ này!”
“Quá lợi hại rồi. Anh bảo tôi đâm trúng vào huyệt đạo trong mười mét. Tôi cũng khó có thể làm được. Ba mươi mét…
tôi phải luyện thêm ít nhất mười năm nữa.”
Các sinh viên liên tục kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tiêu Sĩ Kiệt cũng tràn đầy ngưỡng mộ.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng với vẻ mặt đắc ý, về kim bạc, anh ta cũng không phải kẻ yếu!
Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương lại lắc đầu.
“Ba mươi mét sao? Khoảng cách vẫn còn quá ngắn rồi, thêm nữa đi!”
“Cái gì?” Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.
Âm thanh xung quanh cũng đã nhỏ hơn nhiều …
Nhiều người đều cho rằng bản thân đã nghe nhằm rồi, vội vàng nhìn Lâm Dương.
Nhưng từ đôi mắt kiên định lộ ra trêи chiếc mặt nạ đó có thể phán đoán, người này… không phải đang nói đùa!
Ba mươi mét Độ khó này đã là khoảng cách mà nhiều giảng viên cũng phải chứng thực, nhưng người này lại còn nói ngắn sao?
Tiêu Sĩ Kiệt siết chặt nắm đấm, tức giận gào thét, “Ba mươi mét còn chưa đủ, vậy thì bốn mươi métI”
“Còn ngắn!” Lâm Dương lắc đầu.
“Năm mươi mét!” Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ một chút lại hét lên.
“Ngắn!” Lâm Dương lập tức đáp.
“Sáu mươi mét!” Anh ta không cam lòng lại hét lên.
“Ngắn!” Một giọng nói lãnh đạm vang lên.
“Bảy mươi mét!”
“Quá ngắn!”
“Tám mươi mét!”
“Không đủ!”
“Hai trăm