Các sinh viên xung quanh phát ra tiếng cảm thán, đến cả những giảng viên đó cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục.
Nhiều người chỉ mới nghe qua kiến thức lý thuyết của giảng viên Tư Đồ mà rất ít khi thấy ông ta thực hành, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.
“Bạn học Mặc Tiểu Vũ, đến lượt cậu rồi!”
Giảng viên Tư Đồ rút kim bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Dương.
Những người khác cũng lần lượt nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.
“Giảng viên Tư Đồ chỉ mất 7 phút để chữa lành vết thương! Tên nhóc, néu như không mắt ít hơn 7 phút! Vậy thì thua rồi!”
“Giảng viên Tư Đồ có tắm lòng nhân hậu nên sẽ không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không như vậy. Nếu như thua rồi, thì lập tức quỳ xuống cho chúng tôi! Kháu đầu với giảng viên Tư Đồ, hiểu chưa?”
“Ha, đồ chó, bây giờ chắc chắn là sợ chết khϊế͙p͙ rồi đúng không? Nếu không được thì cứ nhanh chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”
Các sinh viên lạnh lùng giễu cọt, không ngừng chế nhạo, thực lực mà Giảng viên Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin.
Nhưng mà, Lâm Dương lại nhướng mày: “Chỉ như vậy thôi sao?”
“Hả?”
Giảng viên Tư Đồ khẽ chuyển động mắt.
Mọi người đều phẫn nộ.
“Đến lúc này rồi còn cứng miệng sao?”
“Đồ con bò!”
“Tôi muốn xem thử cậu ta có bản lĩnh gì?”
Tiếng la hét và chửi bới phát ra, càng ngày càng khó nghe, càng ngày càng gay gắt hớn.
“Được rồi, tôi sẽ lộ ra bản lĩnh, các người có thể nhìn thật rõi”
Lâm Dương thờ ơ nói, đồng tử chợt nghiêm nghị, trực tiếp cầm lấy con dao kia, hung hăng chém vào cổ tay mình.
Phụt!
Con dao ngay lập tức cắt vào cổ tay Lâm Dương, cả bàn tay của anh rơi thẳng xuống đất, máu tươi như đài phun nước không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
“Cái gì?”
Hiện trường đã bị chắn động.
Nhãn cầu của tất cả mọi người đều gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
Giảng viên Tư Đồ cũng ngần ra, vội vàng đi về phía trước vài bước.
Ai có thể ngờ rằng Lâm Dương lại trực tiếp chặt đứt cánh tay của mình …
Lại nhìn thấy Lâm Dương cầm lấy bàn tay bị đứt lìa kia lên, trong miệng đã ngậm kim