“Mẹ, đừng quan tâm đến chuyện này!” Tô Nhan quay đầu lại, khoé mắt đỏ hoe, kiên quyết nhìn Trương Tinh Vũ.
Trương Tỉnh Vũ toàn thân chắn động, bị ánh mắt này của Tô Nhan ngăn cản lại, bà ta mở miệng, muốn nói lại ngừng, nhưng nỗi buồn trêи cực kỳ rõ ràng.
Bà ta biết rằng con gái bà chỉ là nghĩ cho chuyện kinh doanh của công ty.
Trương Tinh Vũ không biết dự án này quan trọng như thế nào đối với Tô Nhan, nhưng bà ta biết con gái mình đã làm đến mức như vậy thì cũng không dễ dàng gì.
Tô Quảng cũng không nói lời nào, chỉ có thể nghiêng đầu mà đứng.
Tô Nhan tiếp tục đi về phía Tiểu Thu đó.
“Động tác nhanh lên chút, sao anh lại chậm chạp như vậy?” Tiểu Thu thúc giục nói.
“Tô Đồng, tôi thật sự không muốn làm như vậy. Tôi chỉ muốn nhìn thấy thành ý. Nếu như có thành ý, chúng ta có thể tiếp tục bàn về chuyện dự án. Nếu không có thành ý, chúng ta đương nhiên không thể nói chuyện gì cả.” Triệu Thiên nhàn nhạt nói.
Tô Nhan không nói lại lời nào, đã đứng trước mặt Tiểu Thu, chuẩn bị cúi xuống.
Tiểu Thu mỉm cười.
Thật ra cô ta rất ghen tị với sắc đẹp của Tô Nhan, cho nên ngay từ đầu đã có thái độ không tốt với Tô Nhan, chuyện này cũng quả thực là cô ta gây chuyện vô lý, bởi vì cô ta phát hiện Triệu Thiên có cái nhìn không đứng đắn với Tô Nhan.
Làm sao cô ta có thể chịu đựng được điều này?
Cho nên trong lòng cô ta đã tìm cách để chỉnh đốn lại Tô Nhan.
Không ngờ cách này lại được thực hiện suôn sẻ như vậy.
Chỉ là … chính vào thời khắc then chốt này, một bàn tay.
đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, trực tiếp nắm lấy Tô Nhan đang chuẩn bị ngồi xổm xuống.
Mọi người đều sửng sốt, cùng nhau nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này.
“Lâm Dương sao?” Tô Nhan sững sờ.
“Ai vậy?” Tiểu Thu cũng sửng sót, lập tức hỏi.
“Tôi là chồng của cô ấy.”
Lâm Dương kéo Tô Nhan lên, mặt không biểu cảm nhìn hai người bọn họ: “Chuyện này tôi đều nhìn thấy rõ. Đây là các cô vô cớ gây chuyện. Tôi hy vọng chuyện này dừng lại ở đây. Các cô nhanh đi đi!”
“Lâm Dương, ở đây không có chuyện của anh! Đứng sang một bên đi!” Tô Nhan trầm giọng nói.
“Đây không phải là chuyện của tôi sao? Em là vợ tôi, bây giờ lại cúi đầu đi lau giày cho người khác. Người mắt mặt không chỉ có em, cũng còn có tôi!” Lâm Dương nghiêm nghị nói.
“Hihi, anh còn mặt mũi sao? Cho rằng tôi không biết anh là ai sao? Không phải là vua mũ xanh nổi tiếng ở Giang Thành sao?” Tiểu Thu khoanh tay trước ngực, không chút khách khí nói.
“Tô Đổng, đây thật sự là chồng của cô sao? Nếu như đây thật sự là chồng cô, vậy thì tôi hi vọng anh ta xin lỗi tôi, bằng không,