Xảy ra loại chuyện như thế này, vẻ mặt của mọi người đều không máy vui vẻ.
Thấy dáng vẻ cau có lo lắng khó xử của con gái mình, Trương Tỉnh Vũ cũng không dám nói đến chuyện ly hôn nữa, dù sao bà ta biết con gái mình rất phản đối chuyện này, không muốn gây thêm phiền não cho con gái nên không nhắc lại nữa.
Tâm trí của Lâm Dương cũng không để tâm đến chuyện này.
Anh cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Tiểu Nhan, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Nói xong liền bước ra khỏi cửa.
“Anh đứng lại đó!” Tô Nhan đột nhiên hét lên.
“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Dương quay đầu lại nhìn Tô Nhan.
Lại nhìn thấy Tô Nhan vẻ mặt nghiêm nghị, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh nói: “Lâm Dương, tôi cảnh cáo anh, sau này chuyện của công ty, tôi không cho phép anh nhúng tay vào!”
“Đúng vậy, tên nhóc thối, hôm nay nếu không phải là cậu, chuyện này có thể náo loạn đến như vậy sao?” Trương Tinh Vũ cũng chống nạnh hét lên.
“Mẹ, nếu như con không ra tay, Tiểu Nhan có lẽ đã bị người phụ nữ kia tát rồi!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Vậy thì cậu cũng không thể đánh người!” Trương Tinh Vũ hét lên, giọng nói cũng tăng lên quãng tám.
Đó là lần đầu tiên bà ta thấy Lâm Dương dám nói lại mình.
Vẻ mặt của Lâm Dương không được tự nhiên lắm, anh cũng là người, cũng có sự nhẫn nại, nhưng bây giờ: Trương Tỉnh Vũ ném cái nồi vào người anh, điều này khiến anh rất không vui.
Tại sao?
Anh không được đánh sao?
Càng huồng hồ, đó là vợ của mình!
Ngay cả khi sắp ly hôn rồi, anh cũng không thể nhìn người khác hỗn xược với vợ mình như vậy được, phải không?
“Được rồi, Lâm Dương, đừng nói nữa!”
Tô Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt mệt mỏi, thần sắc tái nhọt đi rất nhiều, cô ho khan vài tiếng, hơi thở có chút gấp gáp.
“Tiểu Nhan, con không sao chứ?” Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ cô.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng.”
“Làm mẹ sao có thể không lo lắng? Cơ thể này của con vốn dĩ đã chưa khoẻ hoàn toàn, máy ngày nay chắc chắn là không có nghỉ ngơi đầy đủ có đúng không? Dù sao dự: án này cũng tạm thời gác lại rồi, con nhanh đi nghỉ ngơi đi, uống thuốc đúng giờ, nghe lời! “
“Vâng…”
Tô Nhan thở dài một hơi, gật đầu, sau đó nói với Lâm Dương: “Lâm Dương…”
“Nói đi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Tô Nhan do dự