Nhan Khả Nhi tức giận và lo lắng, liền giơ nắm đấm của mình ra muốn đánh Lưu Cảnh Pha.
Nhưng Lưu Cảnh Pha trở tay tát một cái.
Bốp!
Nhan Khả Nhi trực tiếp bị đánh ngã lên mặt đất, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên dấu tay màu đỏ chói mắt.
“Khốn nạn!”
“Đồ súc sinh!”
Dân làng vô cùng tức giận, toàn bộ xông lên.
Nhưng bọn họ vừa di chuyển, một vài tiếng súng vang lên, một ít dân làng liền ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, không có động tĩnh gì nữa.
Mọi người ngay tức khắc bị chắn động vô cùng.
“Không được dùng súng, không được giết bọn họ!”
Lưu Cảnh Pha nheo mắt nhìn Nhan Khả Nhi, lãnh đạm nói: “Cô đã cứu những người này ra khỏi Dược Thôn. Bây giờ, tôi sẽ xử lý cô ở trước mặt bọn họ. Tôi muốn xem thử bọn họ có thể cứu được cô không!”
“Anh …” Nhan Khả Nhi toàn thân trực tiếp run lên.
“Hahahaha…”
Những người xung quanh phát ra tiếng cười hèn hạ, tất cả đều đang mong chờ điều đó.
“Trời ạ, tạo nghiệt!”
Trưởng thôn già than khóc ngồi thẫn thờ trêи mặt đất.
“Hahaha, vui lòng cống hiến sức lực, thiếu gia!”
Người đàn ông cười lớn, liền muốn giơ tay ra.
Nhưng trong giây tiệp theo, Nhan Khả Nhi đã trực tiệp căn vào lòng bàn tay của người đàn ông đó.
Người đó đau đớn toàn thân co giật, buông tay ra.
Nhan Khả Nhi đột ngột quay người lại bỏ chạy.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên, trực tiếp bắn vào chân của Nhan Khả Nhi.
Cô ấy ngay tức khắc ngã xuống đất, di chuyển lại thêm khó khăn.
“Khả