“Aaaaa…”
Tiêng kêu thảm thiệt lại truyên ra.
Lâm Dương buông tay ra, nắm giữ lấy cổ tay của ông ta, nhanh chóng kéo qua.
Loạt xoạt!
Tiếng động lạ lại phát ra.
Liền nhìn thấy cánh tay của Lão Thái yếu ớt buông thõng xuống đắt, không nhắc lên được nữa.
Lão Thái nặng nề ngồi bệt trêи mặt đất, thở hỗn hển điền cuống ôm cánh tay đau đớn, gần như hôn mê.
Cánh tay của ông ta đã bị phế, ông ta đã không còn có thể ngăn cản Lâm Dương nữa, ngay cả Hành Phong Quyền của ông ta cũng … vì vậy mà bị phế.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Lưu Cảnh Pha sững sờ nhìn cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ này.
Mọi người đã không nói nên lời …
Ngay cả Lão Thái cũng không phải là đối thủ, anh ta bên này còn có ai có thể ngăn cản người này?
Lâm Dương tiến lên một bước, trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, ánh mắt yên tĩnh nhìn anh ta.
“Tôi… tôi cho … tôi đưa cho anh! Lạc Linh Huyết và Hoàng Sâm… tôi sẽ đưa hết cho anh!” Lưu Cảnh Pha toàn thân run rây điên cuông, vội vàng hét lên.
“Lễ ra anh nên sớm làm như vậy.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, liền xắn tay áo lên.
Lưu Cảnh Pha liếc mắt nhìn, da đầu tê dại, suýt chút nữa không đứng vững.
Nhưng lại nhìn thấy cổ tay của Lâm Dương dày đặc Lạc Linh Huyết, có hơn chục giọt ….
Thảo nào người này mạnh mẽ đến vậy!
Lạc Linh Huyết nhiều như vậy… nghịch thiên! Anh ta nghịch thiên rồi!
Lưu Cảnh Pha toát mồ hôi đầm đìa, sau lưng bốc lên hơi lạnh, cũng không dám do dự nữa, lập tức nhỏ Lạc Linh Huyết ra, đưa Hoàng Sâm lên.
Lâm Dương nhìn nhân sâm trông giống như nước vàng này, hung hăng thở dài một tiếng, cất cái đó đi.
“Chúng ta trở về thôi.”
Anh quay người lại nói với Long Thủ.
“Sư phụ, tên Lưu Cảnh Pha này và người của anh ta vô cùng độc ác, tạo nghiệt không ít! Cứ tha cho bọn họ như vậy sao?” Long Thủ tiến lên phía trước, tức giận nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh Pha nói.
“Những người này không liên quan gì đến tôi, nhưng mà trước đó tôi đã nói rồi, chống đối tôi, thì định phải sẵn sàng để bị phế.” Lâm Dương trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Các ông cứ phế bỏ tay chân của bọn họ, giao cho người của Dược Thôn xử lý đi! “
“Vâng!”
Long Thủ gật đầu dẫn đám người đi lên.
“Các ông muốn làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay lại!”
“AaaaallI”
Tiếng hét vang dội cả bầu trời.
Đám người Lưu Cảnh Pha đã bị tàn phê, kết cục dành cho bọn họ đã được định đoạt rồi.
Người của thôn Dược giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Còn Lâm Dương bây giờ thì lại chẳng còn hứng thú đối với Lưu Cảnh Pha nữa.
Giờ anh đã có được mười