Chương 436:
Ở đó đặt một cái hộp thuốc, trong cái hộp đó chứa thuốc hoàn được sản xuất từ trong học viện Huyền Y Phái, anh ta nhớ người của Huyền Y Phái đã từng giải thích rằng khi gặp phải loại bệnh nhân này, trước tiên cho uống thuốc hoàn này, sau đó sử dụng kỹ thuật đặc biệt tiền hành xoa bóp, trong vòng năm phút có thể hồi phục.
Chữa khỏi trong năm phút sao?
Làm sao có thể!
Mã Vũ không khỏi bật cười.
Anh ta có thể chắc chắn rằng đây chính là một người thực vật!
Đánh thức một người thực vật chỉ cần năm phút sao?
Loại chuyện này chỉ có gậy thần mới có thể nói ra được thôi!
Tuy nhiên, nụ cười này của Mã Vũ lại khiến cho mọi người bắt mãn.
“Bác sĩ, anh đang cười cái gì vậy?” Người phụ nữ nhìn Mã Vũ sững sờ hỏi.
“Hả? tôi…”
“Bác sĩ, người ta đã thành người thực vật rồi, làm sao anh còn có thể cười được?”
“Lúc này, anh còn có thể cười sao?”
“Anh … anh quả thật là quá không có y đức rồi!”
“Anh rốt cuộc còn có tình người không? Lúc này anh không cảm thấy khó chịu sao?”
Những tình nguyện viên đó tức giận, ai náy đều chỉ vào Mã mà mắng chửi.
Mã Vũ hoảng sợ, còn muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra được một cái cớ thích hợp, trong lúc gấp gáp, vội vàng hét lên: “Tôi cười, tôi cười là bởi vì… bởi vì tôi cảm thấy.
đây hoàn toàn không phải là vấn đề gì cả, tôi có thể chữa khỏi cho cậu ấy! “
Lời này vừa rơi xuống, mọi người ngay lập tức cứng họng.
Còn Mã Vũ đã hối hận ngay tại chỗ sau khi nói ra những lời này.
Anh ta làm sao có thể nói ra một chuyện mà đến cả bản thân mình còn không tin?
“Bác sĩ, những gì anh nói là thật sao?” Một tình nguyện viên cần thận hỏi.
“Đương … Đương nhiên là thật rồi…” Mã Vũ nuốt nước bọt nói.
“Vậy thì … hãy thử xem đi …” một tình nguyện viên khác nói.
Nhưng ánh mắt của mọi người đều hiện ra vẻ hoài nghi.
Mã Vũ tim đập loạn xạ, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể cầm hộp thuốc trên bàn lên và đi về phía đứa trẻ.
Anh ta vẫn còn nhớ kỹ thuật xoa bóp do giáo sư của Huyền Y Phái
Xoa bóp kết hợp với điều trị thuốc là một quá trình điều trị rất đơn giản.
Mặc dù Mã Vũ nhớ được phải làm thế nào, nhưng trong lòng lại không có cơ sở.
Rốt cuộc, tắt cả những điều này là quá bốc phét rồi.
Tuy nhiên, chuyện đã phát triển đến nước này rồi, đâu còn lựa chọn nào khác chỉ có thể lấy ra một viên thuốc hoàn từ.
hộp thuốc và cho uống cùng với nước.
Sau đó Mã Vũ vén quần áo của đứa trẻ lên, xoa bóp trên ngực và bụng của đứa trẻ.
Tắt cả những người xung quanh toàn bộ đều đã bước tới.
Mẹ của đứa trẻ cũng đang hồi hộp theo dõi.
Kỹ thuật của Mã Vũ khá mạnh, đứa trẻ cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, sau khi được xoa bóp như vậy, trên người xuất hiện rất nhiều vét đỏ, trông cực kỳ doạ người.
“Bác sĩ, anh … anh đang làm cái gì vậy? Anh không thể nhẹ tay chút được sao? Con trai tôi chắc chắn rất đau!”
Người phụ nữ không chịu được nữa, vội vàng quát Mã Vũ.
Nhưng Mã Vũ vẫn không dừng lại, ngược lại vừa xoa bóp vừa nói: “Xoa bóp cần phải dùng lực mạnh như vậy, hơn nữa không thể dừng lại được, nều không sẽ không có hiệu quả, xin đừng ảnh hưởng đến tôi!”
Mặc dù Mã Vũ không tin vào Trung y, nhưng làm việc vẫn rất nghiêm túc, vì đã làm theo quy trình này nên anh ta đương nhiên phải hoàn thành nó.
Nhưng mà… cùng với việc anh ta không ngừng xoa bóp, trên cơ thể đứa trẻ càng ngày càng xuất hiện nhiều vết đỏ hơn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
E rằng là muốn bẻ gãy xương mắt!
“Bác sĩ, anh…”
“Cái này có thực sự có tác dụng không?”
“Đứa nhỏ còn bị bệnh tim. Anh làm mạnh như vậy, lỡ như tim của câu ấy phát bệnh thì sao?”