Chương 438:
“Sự phụ, tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của thầy. Bệnh nhân do nhà họ Lâm gây ra đều đã được chúng ta tiếp nhận. Thuốc của chúng ta hoàn toàn trung hoà một cách hoàn mỹ di chứng của thuốc mới, bệnh nhân đều đã khỏi bệnh! Danh tiếng của chúng ta đã được mở ra rồi!” Long Thủ đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói.
“Tốt lắm, nhà họ Lâm … nên hiểu rõ tắt cả chuyện này rồi.”
Lâm Dương nhắm mắt lại.
“Hầu hết những người đại diện của nhà họ Lâm đều đã đến Giang Thành rồi!” Long Thủ mỉm cười nói.
“Chỉ đáng tiếc hiện tại, quyền chủ động đang nằm trong tay tôi!” Lâm Dương lắc đầu.
Long Thủ khẽ mỉm cười, ông ta bây giờ càng ngày càng cho rằng bản thân lúc đó bái Lâm Dương làm sư phụ là một sự lựa chọn chính xác.
Có lẽ là cảm thấy có chút chán nản, Lâm Dương đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, dạo một vòng quanh thao trường.
Vào lúc này, trong Huyền Y Phái cũng đã chật kín bệnh nhân từ khắp nơi trong nước, giường bệnh cũng được đặt ở thao trường.
Toàn bộ thao trường đây ắp tiếng nói.
Có tiếng khóc, có tiếng vui mừng và tiếng reo hò, còn có rất nhiều tiếng cảm ơn.
Nơi đây thể nói chính là vùng đất của hy vọng.
Hầu hết tất cả những bệnh nhân đến đây đều được chữa khỏi!
Nhìn dáng vẻ bệnh nhân và người nhà nước mắt lưng tròng. Tất cả các thành viên của Huyền Y Phái ai nầy đều ngắng cao đầu.
Bây giờ, mỗi người trong số họ đều là một vị cứu tinh.
Tuy nhiên, Lâm Dương chưa rời đi được bao lâu thì một chiếc xe cấp cứu chạy vào học viện, một bà cụ được hai nhân viên y tế đưa xuống, cùng với một nhóm người lo lắng theo sau.
Lâm Dương liếc nhìn chiếc băng ca, ngay lập tức choáng váng.
Người nằm trên băng ca… lại là bà cụ Tô!
Bà cụ Tô lúc này đã nằm liệt trên băng ca, hôn mê bất tỉnh, giống như đã chết, bên cạnh là một nhóm người nhà họ Tô đang khóc lóc rên rỉ, Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh cũng đến rồi, thậm chí đến cả gia đình của Tô Quảng cũng đến.
Trong mát Tô Nhan hiện lên vẻ lo lắng, vốn dĩ muốn bước tới, nhưng Trương Tỉnh Vũ đã dùng một tay kéo cô lại, dường như không cho cô đến gần.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ đâu?”
Tô Cương mở họng lo lắng hét lên.
Một nhân viên y tế bước nhanh đến.
“Có chuyện gì vậy?” Anh ta liếc nhìn bà cụ Tô, phát hiện bà ta trông có vẻ hơi khác so với những bệnh nhân bị di chứng thông thường, liền hỏi.
“Mẹ tôi, bà ấy…bà ấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, hiện tại tình trạng của bà ấy rất nguy hiểm, xin các anh nhanh chóng cứu chữa.” Tô Cối ở bên cạnh bước lên trước, sắc mặt có chút không tự nhiên nói.
“Tỉnh trạng rất nguy hiểm sao?” Người đó sửng sót một chút, cau mày: “Xin ông hãy nói rõ ràng sự việc, nếu không tôi không có cách nào hỗ trợ. Dù sao thì chỗ của
Đám người Tô Cối vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến thành màu gan lợn, nhưng không ai lên tiếng.
“Đến lúc này rồi, các ông còn phải giấu diếm cái gì nữa?”
Nhân viên y tế có chút tức giận.
Tô Dư ở bên cạnh thực sự không chịu được nữa, lập tức bước tới trước, sốt sắng nói: “Bác sĩ, là như vậy. Chú hai của tôi từng là giám đốc khoa Vật lý trị liệu của Bệnh viện Trung y. Bà tôi có bệnh tim. Bà ấy sau khi dùng thuốc mới đã xuất hiện di chứng nặng nề, chú hai tôi đã cố gắng điều trị cho bà tôi bằng châm cứu và đắp thuốc, kết quả …kết quả liền thành ra thế này ”.
“Châm cứu? Đắp thuốc?” Người đó sửng sốt, lập tức hỏi: “Cô dùng châm cứu gì? Đắp thuốc gì?”
“Tôi… tôi… tôi đã dùng thuật châm cứu trong “Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên”, thuốc đắp… là bột làm từ cỏ kiến lửa mài ra…” Tô Cối ngập ngừng nói.
“*Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên” sao?” Nhân viên y tế hiển nhiên không biết loại kỹ thuật châm cứu thần kỳ này.
Nhưng Lâm Dương ở bên cạnh lại rất rõ.
Tô Cối biết được sơ sơ về “Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên”, ông ta nhìn thấy bà cụ Tô ngắt xỉu, thần kinh xuất hiện vấn đề nên đã định dùng cách này để kích thích thần kinh của bà cụ Tô, đồng thời phối hợp với cỏ kiến lửa để làm ám cơ thể của bà cụ nhằm đạt được hiệu quả chữa bệnh.
Nhưng ông ta đã rất sai lầm.
Đầu tiên, ông ta không nhìn thấu bệnh chứng của bà cụ Tô xuất hiện ở đâu, liền dùng mò “Linh Thủ Thiên”. Thứ hai, thân thể của bà cụ Tô yếu ớt làm sao có thể chịu được tác dụng của cỏ kiến lửa? Xuất hiện tình trạng này là không thể tránh khỏi.
Nhân viên y tế chẳng qua chỉ là một sinh viên của Huyền Y Phái, đương nhiên không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào, chỉ có thể nói: “Trước tiên tôi sẽ thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho bệnh nhân. Đối với loại bệnh này, cần mời Sư phụ Tần Bách Tùng hoặc Sư phụ Long Thủ ra mặt, Các ông chờ một chút! “
“Cần phải đợi bao lâu?” Tô Dư có chút lo lắng hỏi một tiếng.
“Chuyện này tôi cũng không rõ. Hiện tại máy vị sư phụ đều bận tối tăm mặt mũi. Tôi không biết bây giờ bọn họ có chuyện gì. Họ phải giải quyết mọi việc xong mới có thể đến.” Người đó lắc đầu.