Chương 446:
“Quá kiêu ngạo rồi!”
“Anh nghĩ anh là cái thá gì?”
“Có tin hôm nay ông đây sẽ khiến anh không ra khỏi cánh cửa này không?”
Những người mặc đồ đen ở phía sau Tư Mã Trường Tâm cũng không khỏi lớn tiếng chửi bới.
Bọn họ đều là người xuất thân gia tộc Tư Mã, ai nấy đều tâm cao khí ngạo, đương nhiên nhìn không quen thái độ kiêu ngạo của Lâm Dương.
Nhưng mà Tư Mã Trường Tâm dáng vẻ hoàn toàn không tức giận, chỉ nghe ông ta cười lớn haha vài tiếng, sau đó lại gật đầu lia lịa: “Không tồi! Không tồi! Lâm Thần Y rốt cuộc đúng là Lâm thần y! Quả nhiên khác người thường!
Khám phục!”
Lâm Dương không nói gì.
Tư Mã Trường Tâm che miệng ho khan hai lần, sau đó liền đứng dậy.
Tài xế bên cạnh vội vàng đỡ ông ta.
“Ông Tư Mã, ông đây là…” Tân Bách Tùng vội vàng nói.
“Lâm thần y đã không muốn chữa trị cho tôi vậy thì tôi phải nói lời cáo từ rồi. Chỉ có điều Lâm thần y, có những quyết định anh thực sự nên cân nhắc hậu quả trước khi làm.
Nếu như chỉ vì bốc đồng hoặc tức giận mà đưa ra quyết định nào đó, có lẽ … sẽ khiến cho anh hồi hận cả đời! “Tư: Mã Trường Tâm nói với Lâm Dương bằng giọng điệu như: trưởng bối dạy dỗ hậu bối, sau khi lời này vừa rơi xuống, liền xoay người, định rời khỏi phòng họp.
“Con chó thối, anh cứ chờ gia tộc Tư Mã của chúng tôi báo thủ đi. Tới lúc đó nhất định sẽ bảo anh quỳ xuống khấu đầu trước mặt ông chủ nhà tôi mà cầu xin thương xót!” Tài xế tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương, lạnh lùng nói.
“Sư phụ, chuyện này…”
Tần Bách Tùng vô cùng lo lắng, muốn đi giữ Tư Mã Trường Tâm lại, nhưng cảm thấy không thích hợp, người đứng cũng không được mà đi cũng không xong.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như: thế này.
Tư cách tham gia đại hội không lấy được, ngược lại còn đắc tội với gia tộc Tư Mã!
Chuyện này nên giải quyết như thế nào?
Tần Bách Tùng lo lắng như con kiến nằm trên nồi lẫu, nhưng lúc này cũng bắt lực không biết phải làm sao.
Nhưng mà… chính vào lúc Tư Mã Trường Tâm và những người khác đang chuẩn bị rời khỏi phòng họp, giọng nói lạnh lùng của Lâm Dương vang lên.
“Dừng lại!”
Hai từ đơn giản bật ra.
Tư Mã Trường Tâm ngay lập tức dừng bước, ông ta nhìn Lâm Dương với nụ cười trên môi, cười nói ôi đã nói Lâm thần y là một người
“Hừ, tên khốn kiếp này cũng coi là biết điều!” Tài xế cũng hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng Lâm Dương đã thỏa hiệp.
Nhưng Lâm Dương đầu cũng không thèm quay lại, cũng không thèm liếc nhìn đám người Tư Mã Trường Tâm, chỉ lẳng lặng nói: “Tôi nói muốn chữa bệnh cho ông khi nào?”
Nụ cười của Tư Mã Trường Tâm đột nhiên biến mắt.
“Lâm thần y là có ý gì?” Ông ta nheo mắt hỏi.
“Tôi chỉ là muốn nói, ai … cho các ông đi?”
Khi câu nói này rơi xuống đất, bầu không khí trong phòng họp gần như ngưng tụ thành băng, nhiệt độ ở đây giảm xuống vô số lần.
Tần Bách Tùng há to miệng, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương.
Lại nhìn thấy Lâm Dương từ trên ghế đứng dậy, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Tư Mã Trường Tâm và những người khác ở bên này, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tư Mã Trường Tâm cuối cùng cũng ý thức được có điều gì đó không ổn.
“Lâm thần y, anh đang nói cái gì vậy?” Ông ta lạnh lùng hét lên.
Tuy nhiên, Lâm Dương không trả lời Tư Mã Trường Tâm, mà sải bước đi về phía Tư Mã Trường Tâm ở bên này.
Thấy vậy, những người mặc đồ đen toàn bộ chạy tới và cản lại trước mặt Tư Mã Trường Tâm.
“Đứng lại!”
Một người đàn ông mặc đồ đen hét lên.
Nhưng lời nói của anh ta như thể Lâm Dương không hề nghe thấy.
“Lâm thần y, anh muốn làm cái gì? Dừng lại ngay lập tức cho tôi! Bằng không đừng trách tôi không khách khí!” Tư Mã Trường Tâm cũng hét lên một tiếng.
Nhưng cho dù là lời nói của ông ta cũng hoàn toàn không cách nào cản được bước chân của Lâm Dương.