Chương 462:
“Làm sao vậy?” Tô Quảng thuận theo âm thanh nhìn về phía Lâm Ngữ Yên, mặc dù ông ấy không nhìn tháy cái gì.
Nhưng chính vào thời điểm này.
Ting!!I Trong bóng tối, có tiếng phím đàn piano vang lên.
Cả bốn người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh.
Lúc này, một vài nốt nhạc du dương lại vang lên.
Mặc dù xung quanh tối om, nhưng những nót nhạc này lại cực kỳ sáng, như thể chúng đang văng vẳng bên tai.
Ai đang chơi piano vậy?
Trong tâm trí của bốn người đều vang lên dấu hỏi như vậy.
Nhưng không ai nói lời nào, im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn tăng dần lên, dệt thành một giai điệu uyễn chuyền, bay bổng trên bầu trời đêm.
Ai đang chơi piano trong bóng tối này?
Hơn nữa tối như vậy, có thể nhìn rõ các phím đàn piano sao?
Dần dần, tiếng đàn dương cằm bắt đầu dao động, đầu tiên là trầm thấp, sau đó như sải cánh bay cao, sục sôi chí khí, thậm chí đánh thẳng vào linh hồn, khiến bốn người này hoàn toàn bị mê hoặc.
Tô Nhan vẫn có chút hiểu biết về nhạc dương cầm, còn Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì dốt đặc cán mai.
Tuy nhiên, cho dù những người bình thường như Tô Quảng lúc này cũng hoàn toàn đảm chìm vào trong bài hát này.
Về phần Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh … đã hoàn toàn sững Sờ rồi.
Cô ta ôm chặt lầy ngực mình, đôi mắt mùa thu mở to sáng ngời, nhìn về phương hướng của tiếng đàn.
Mặc dù xung quanh đây không có đèn, nhưng với sự trọ giúp của ánh sao mờ ảo, cô ta có thể nhìn thấy một cây đàn piano được đặt ở nơi đó, và một người đàn ông cao lớn đang ngồi trước cây đàn piano, mười ngón tay của anh ta nhảy múa một cách ngẫu hứng.
Tiếng đàn piano này đẹp đến say đắm lòng người, cảnh tượng khiến người ta si mê này đã hoàn toàn thuyết phục cô ta.
Cô ta rất thích piano.
Cô ta đối với mỗi nghệ sĩ piano trong lịch sử đều có nghiên cứu.
Cô ta cũng đã được tiếp xúc với nhiều bậc thầy piano hiện
Nhưng… không một khúc nhạc nào có thể tạo cho cô ta một cú sốc lớn như vậy, đồng cảm lớn như vậy.
Cô ta chỉ cảm thấy linh hồn mình đã bị bài hát này lấy đi mắt rồi.
Ai?
Người này là ai?
Lâm Ngữ Yên trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Tiếng đàn dần yếu đi, giai điệu trở nên sâu lắng và nhẹ nhàng.
Mọi người hơi hoàn hồn một chút, nhưng vẫn khó giải thoát, ý thức vẫn theo tiếng đàn kia.
Vào lúc này, tiếng đàn đột nhiên được nâng lên một độ cao mới.
Như thể lao vào bầu trời.
Giống như vẻ đẹp của những ngôi sao trên bầu trời kia, toàn bộ được bao quanh bởi giai điệu này, nhét vào tâm trí của mỗi người.
Bốn người chỉ cảm thấy mọi lỗ chân lông, mọi sợi tóc trên cơ thể mình đều được mở ra hoàn toàn và dựng đứng lên…
Đây là một lễ hội âm nhạc thực sự!
Đây là một âm thanh đánh thẳng vào linh hồn thực sự….
Với cùng với việc phóng thích tiếng đàn piano này, cả toà nhà bừng sáng lên.
Vô số ngọn đèn tỏa sáng.
Đêm tối không còn.
Cảnh tượng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Và Tô Nhan cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ mọi thứ trong toàn bộ sảnh tiệc này.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô không khỏi mở ra, cả người…đã hoàn toàn sững sờ rồi.
Khi đèn được bật lên, khung cảnh của toàn bộ sảnh tiệc ngoài trời hoàn toàn hiện lên trong tầm mắt của bốn người.
Tuy nhiên, cách bài trí của sảnh tiệc trên tầng cao nhất đã hoàn toàn thay đổi.
Cả sảnh tiệc ngập tràn sắc hoa.