Nghe nói thế, ngay lập tức Sở Diêu Hàng đã biết thân phận của người này.
“Đúng.”
Gương mặt của Lâm Dương không có chút thay đổi nào nhìn anh ta.
“Bao nhiêu tiền.”
Sở Diêu Hàng nói.
“Cái gì bao nhiêu tiền?”
“Cần phải đưa cho anh bao nhiêu tiền, thì anh mới bằng lòng cút ra khỏi bên người Tiểu Nhan thế?”
Sở Diêu Hàng lấy từ trong lồng ngực ra một tập chỉ phiếu, sau đó kí soạt soạt vài chữ, rồi xé một tờ ra đưa cho Lâm Dương.
“Chỗ này có một triệu, cút đi.”
Sở Diêu Hàng khinh thường nói.
“Trong cái thể này có hai mươi triệu, anh cút đi.”
Lâm Dương lấy một chiếc thẻ ra từ trong lồng ngực, sau đó đưa cho Sở Diêu Hàng.
Nhưng ngay khi anh vừa làm động tác này.
“Ha ha ha ha….”
Cả bữa tiệc đều nỗ mạnh bởi những tiếng cười vang.
“Anh cho rằng anh đang giả vờ cái gì vậy chứ? Loại rác rưởi như anh mà cũng có hai mươi triệu? Chỉ sợ có đồ ngu mới tin tưởng!”
Trương Hi trực tiếp chửi bậy nói.
“Chỉ sợ trong tắm thẻ này cũng không có được hai nghìn tệ ấy chứ?”
Chị Mai khinh thường nói.
“Tôi xem hai nghìn tệ này cũng là do Tiểu Nhan kiếm được ấy, tên rác rưởi này hết ăn lại nằm, lại không đi làm việc gì, anh ta lấy đâu ra hai nghìn tệ được chứ?”
Tiểu Nhiễm che miệng cười châm biếm.
Lời này của cô ta ngay lập tức nhận được sự đồng ý của rất nhiều người.
“Chẳng lẽ còn sai nữa sao? Ai chả biết cái tên ở rẻ nhà họ Tô là một kẻ bắt lực cơ chứ?”
“Cô Tô gả cho loại người như thế này, quả đúng là oan ức quái”
Ánh mắt Sở Diêu Hàng quét mắt lên tắm thẻ ở trêи mặt đất, cảm xúc có vẻ có chút kϊƈɦ động: “Lâm Dương, chuyện của anh tôi cũng đã nghe qua rồi, Nhan Nhan cũng không yêu anh, nếu không vì sao hai người đã kết hôn ba năm rồi mà em ấy vẫn chưa cho anh chạm vào một ngón tay chứ. Nếu như Nhan Nhan đã không yêu anh, vậy vì sao anh không thể buông tha cho em ấy? Anh muốn cái gì thì anh cứ nói, chỉ cần Sở Diêu Hàng tôi có thể làm được, cho dù anh muốn cái mạng của tôi, tôi cũng có thể cho anh! Tôi chỉ cầu xin anh có thể buông tha cho Nhan Nhan!”
Lời này vừa nối ra, không ít người lại bắt đầu cảm động.
“Cậu chủ Sở thật đúng là rất sỉ tình!”
“Hơn nữa tính tình cũng rất tốt, nếu như đổi lại là tôi, thì tôi đã đánh cái tên vô sỉ này cho răng rơi đầy đất từ lâu rồi!”
Lông mày của Tô Nhan nhíu lại.
Rốt cuộc cô cũng có một chút đầu óc, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao Sở Diêu Hàng có thể có được sự phối hợp của nhiều người như vậy được chứ?
Không đợi Lâm Dương mở miệng, Tô Nhan đã lên tiếng trước: “Sở Diêu Hàng, rất xin lỗi, tôi cũng không có ý định sẽ ly hôn với Lâm Dương, mà tôi cũng không có ý định tái hôn! Tôi rất xin lỗi: “Vì sao chứ Nhan Nhan? Chẳng lẽ những gì anh làm vẫn chưa đủ nhiều hay sao?”
ì , Sở Diêu Hàng nóng nảy, ngay sau đó lại nhìn chăm chăm vào Lâm Dương nói: “Anh đã cho Nhan Nhan uống bùa mê thuốc lú gì vậy?”
“Em áy là vợ của tôi, tôi còn cần dùng bùa mê thuốc lú với chính vợ của mình hay sao?”
Gương mặt Lâm Dương không chút thay đổi nói.
Sở Diêu Hàng nghe thấy thế, cũng không làm thêm hành động đùa bỡn nào nữa, trực tiếp tiến lên phía trước, hai mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, sau đó lại đè thấp giọng nói: “Nhóc con, không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng nữa, bây giờ cầm lấy một triệu này rồi cút nhanh đi, ngày mai rôi sẽ sắp xếp người đến nhà anh để cho anh ly hôn với Nhan Nhan, nếu như anh không đồng ý, tôi cam đoan ngày hôm nay anh sẽ nằm mà rời khỏi nơi này!”
“Sở Diêu Hàng, anh muốn làm gì?”
Ngay lập tức Tô Nhan muốn tiến lên phía trước.
Tiểu Nhiễm ở bên cạnh vội vàng túm chặt lấy cô.
“Nhan Nhan, đây là chuyện giữa những người đàn ông, cô đừng có xen vào.”
“Tiểu Nhiễm, cô buông ra, cô nhanh buông ra cho tôi!”
Tô Nhan găng sức giãy dụa, chị Mai cũng vọt lại đây, cùng với Tiểu Nhiễm giữ chặt Tô Nhan lại.
Vẻ mặt Tô Nhan đầy sự tuyệt vọng.
Nhưng khi đối mặt với sự uy hϊế͙p͙ của Sở Diêu Hàng, gương mặt Lâm Dương vẫn không thay đổi, đã thế khóe miệng còn giơ lên vài phần, cười như không cười mà nhìn anh ta, dường như là đang chờ đợi thủ đoạn không khách khí của Sở Diêu Hàng.
Sở Diêu Hàng tức giận.
“Cậu chủ Sở, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên có vẻ mặt nghiêm túc đi ra từ trong đám người.
Nhìn thấy người này, không ít vị khách quý đều hơi biến sắc.
“Là quản lý Trương!”
“Ông ta vậy mà lại đến đây?”
“Có chuyện vui để xem rồi!”
Người đến chính là tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt cũng không phải là người mà quản lý lễ đường trước đây có thể so sánh được, thân phận của ông ta cực kỳ đặc biệt, không chỉ là người quản lý cả khách sạn, mà cũng là người phát ngôn của ông chủ đứng sau khách sạn này.
Cả thành phố Trường Giang, ai cũng phải cho ông ta vài phần mặt mũi.
“A2? Quản lý Trương đến đây sao? Vậy là tốt rồi.”
Cậu chủ Sở lui về phía sau vài bước, híp mắt cười, chỉ vào Lâm Dương rồi nói: “Quản lý Trương, có thể giảo thích cho tôi một chút về phần có chuyện gì xảy ra với bảo vệ của khách sạn các ông không? Vì sao tôi không mời người này đến, nhưng anh ta lại xuất hiện ở trong bữa tiệc của tôi thế?”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt của quản lý Trương trầm xuống, gọi hai gã bảo vệ đến đây, sau đó đi về phía Lâm Dương, lạnh nhạt nói: “Khách quan, cậu tự tiện xông vào khu vực tư nhân, tôi sẽ kiện cậu vì tội xâm nhập trái phép, cậu phối hợp với chúng tôi đi cục cảnh sát một chuyến, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Đương nhiên là có ý kiến!”
Lâm Dương lắc đầu nói: “Là có người mời tôi tham gia bữa tiệc, sao có thể gọi là xâm nhập trái phép được chứ?”
“Có người mời anh đến? Vậy anh nói xem, trong những người ở đây, có ai mời anh đến được? Cô Tô Nhan cũng không tính | nhé! Cô ấy đến đây để bàn công việc, nghiêm khắc mà nói, cô ấy cũng không phải là khách quý ở nơi này!”
Trương Hi cười lạnh nói.
“Không phải là Tiểu Nhan mời tôi tới, là cô Anna mời tôi tới!”
Lâm Dương trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói.
Mọi người ngạc nhiên.
“Cô Anna?”
Trương Hi nhíu mày, nhìn về phía Sở Diêu Hàng.
“Không thể nào!”
Sở Diêu Hàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Bữa tiệc của cô Anna là ở trêи lầu trêи, hơn nữa trêи ấy cũng đều là những vị khách quý, tôi bao trọn cả khách sạn này là vì cố ý muốn cung cấp cho bọn họ một đại sảnh tiệc thật xa hoa.
Lâm Dương, cô Anna là ai, sao cô ấy có thể mời loại người như anh đến được chứ? Đừng có mơ mộng hão huyền!”
“Cậu chủ Sở, ai là cô Anna thế?”
Trong đám người có kẻ cần thận hỏi.
“Là phó hội trưởng của hiệp hội chữa bệnh quốc tế, cô Anna Emmal”
Sở Diêu Hàng bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, hiện trường liên ồ lên.
“Cái gì? Thế mà lại là