Tô Cối ngây người hồi lâu, ông ta chạy qua và kêu lên một cách kỳ lạ.
Nhưng mà bà cụ Tô ho mạnh vài cái rồi lại ngất đi.
Mọi người đều ngơ ngác.
“Lâm Dương, bà nội…Lại làm sao vậy?” Nhịp chân của Tô Cối cứng đờ, vội vàng hỏi.
“Yên tâm, bà ấy không sao.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Nhưng chứng bệnh của bà ấy vẫn chưa được giải trừ, tôi chỉ vừa khôi phục chức năng tim và đường hô hấp cho bà ấy, kϊƈɦ thích trung khu thần kinh của bà ấy, bệnh cũ vẫn còn, có thể tái phát bắt cứ lúc nào, cho nên phải trị liệu nhanh một chút.”
“Nên chữa trị như thế nào?” Tô Cối sốt ruột hỏi.
“Bác hai, bác hãy dùng phương pháp châm é thiên kim phương linh thủ thiên ) với bà nội một lần nữa.”
“Làm một lần nữa?” Trái tim của Tô Cối đột nhiên nhảy lên.
Lúc trước chính vì dùng châm mới nảy sinh vấn đề, tại sao bây giờ còn làm?
Khuôn mặt của ông ta lộ vẻ hoang mang, đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì đó, lập tức nâng tay bà cụ Tô lên bắt mạch.
Một lát sau, Tô Cối trầm giọng nói: “Lâm Dương, cậu ra ngoài trước đi.”
“Ra ngoài?” Lâm Dương khẽ nhíu mày.
“Mạch tượng của bà nội đã ổn định, tính mạng chắc hẳn là không sao, hơn nữa ông Tề đã đến rồi, tôi muốn để cho ông Tề chữa trị, nơi này không còn chuyện của cậu, ra ngoài trước đi.”
Tô Cối lạnh nhạt nói.
Từ đầu đến cuối ông ta đều không tin tưởng Lâm Dương, tuy rằng ông ta không thể giải thích vì sao Lâm Dương ấn ấn trêи người của mẹ mình, lại có thể kéo mẹ của mình từ cõi chết trở về, nhưng trong mắt ông ta, có thể là Lâm Dương nhìn thấy phương pháp xoa bóp đặc biệt nào đó hoặc là “mèo mù vớ phải cá rán”.
Cho dù như thế nào, nếu lựa chọn đường sống, ông ta cũng sẽ không chọn Lâm Dương.
“Bác sĩ Tô, vì sao không để chàng trai này tiếp tục chữa trị cho bà cụ Tô?” Nghe thấy lời nói của Tô Cói, ông Tề đã mở miệng.
“Ông Tề à, ông không biết thôi, người này là cháu rễ của tôi, cậu ta là một tên vô dụng chơi bời lêu lỗng hét ăn lại nằm, làm sao có y thuật gì chú? Để cậu ta chữa trị cho mẹ của tôi, không phải là lấy tính mạng của mẹ tôi ra đùa giỡn sao?” Tô Cối cười nịnh nọt giải thích.
“Nhưng xét theo cách xoa bóp và cứu chữa của cậu ta với mẹ của anh, cậu ta hẳn là cũng hiểu biết một chút y thuật.” Ông Tè hơi không vui.
“Có quỷ mới biết cậu ta học được công phu mèo quảo ở nơi nào, tóm lại ông Tề à, lần này phải dựa vào ông.”
Nhưng ông Tề lại vung tay áo nói: “Tôi không cứu!”
Tô Cối trợn tròn mắt.
“Vì sao?”
“Tình trạng bệnh của bà cụ Tô tôi hoàn toàn không biết gì cả, chờ tôi cứu thì không kịp thời gian đâu, nguy hiểm quá lớn, chàng trai này thì ngược lại, cậu ta có thể khiến cho trái tim ngừng đập của bà cụ Tô đập trở lại, hiển nhiên là cậu ta biết tình trạng của bà cụ Tô, thân là bác sĩ, đương nhiên là hy vọng cho người bệnh có thể thoát khỏi sự nguy hiểm, sớm ngày hồi phục, với tình hình trước mắt mà nói thì cứ để cho chàng trai này chữa trị cho bà cụ Tô so với chờ đợi tôi ra tay còn đáng tin cậy hơn, cho nên đứng ở góc độ của người bệnh mà suy xét, tôi không cứu được, bác sĩ Tô, anh nên tin tưởng chàng trai trẻ này.” Ông Tề nghiêm túc nói.
“Nhưng…”
“Chẳng lẽ anh không hy vọng mẹ của anh có thể bình phục sao?” Ông Tề hỏi lại.
Tô Cối không còn lời nào để nói.
“Bác hai, ông đã muốn ông Tề chữa trị vậy thì tôi ra ngoài trước đây.” Lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói một câu.
Tô Cối nóng nảy, vội vàng kéo Lâm Dương lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Không phải bác muốn để ông Tề chữa trị sao?”
“Cậu…Cậu cố ý chọc giận tôi phải không?” Sắc mặt của Tô Cối u ám trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: “Cậu chữa trị cho tôi!
Nhanh! Bà ấy là bà nội của cậu, nếu cậu thấy chết không cứu thì cậu xong đời!”
Đúng là thay đổi sắc mặt nhanh thật.
Lâm Dương cau mày, hờ hững nói: “Nếu muốn cứu bà nội, vậy làm theo lời nói của tôi, lập tức dùng phương pháp châm cứu ( thiên kim phương linh thủ thiên )_ với bà nội một lần nữa.”
Sắc mặt của Tô Cối đột ngột thay đổi.
Ông ta không thể ngờ tới, có một ngày chính mình sẽ bị tên vô dụng Lâm Dương này khoa tay múa chân, nhưng ông ta không thể làm gì.
Tô Cối hừ thầm một tiếng, cầm ngân châm, bắt đầu châm cứu cho bà cụ Tô.
“Phương pháp châm cứu Linh Thủ sao? Tôn Tư Mạc không hỗ là thần y thời cổ đại, phương pháp châm cứu này làm cho máu lưu thông tốt, khai thông mạch máu, sáng mắt tỉnh táo…Đúng là kỳ diệu.” Ông Tề nhìn chăm chú, vô cùng xúc động.
Nhưng đang làm thì thân thể của bà cụ đột nhiên co giật.
Tô Cối luống cuống: “Lâm Dương, chuyện…Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hiện tượng bình thường.” Lâm Dương nói: “Vì Linh Thủ Thiên của bác không hoàn chỉnh, cái mà bác học chỉ là một phần phương pháp châm cứu không đầy đủ, bác còn thiếu một châm cuối cùng.”
“Một châm cuối cùng?” Tô Cối nhớ tới, trước đó Lâm Dương đã từng nói những lời này. Bà cụ Tô vì bị thiếu một châm cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy.
Lâm Dương rút ra một cây ngân châm từ trong túi châm để ở bên cạnh, dùng ngón tay xoa ba lần, sau đó đưa cho Tô Cối: “Bác hai, châm vào huyệt Bách Hội của bà nội! Dùng phương pháp xoắn để châm, sử dụng ba phần sức lực, châm vào nửa tấc, sau khi châm vào, tay không được rời khỏi cây châm, ngón tay cần dùng sức siết chặt thân châm yên lặng đợi bốn giây sau đó rút châm ra, bác hiểu chưa?”
Trong mắt của Tô Cối lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Dương giải thích rõ ràng rành mạch, chẳng lẽ đây là một châm cuối cùng của Linh Thủ Thiên sao?
Ông ta không thể tin được.
Vì sao một kẻ vô dụng như Lâm Dương lại hiểu được phương pháp châm cứu Linh Thủ Thiên?
Chẳng lẽ anh từng xem qua rồi?
Để học được phương pháp châm cứu Linh Thủ Thiên, Tô Gối đã phải bỏ ra mắy triệu.
Mang theo sự nghi ngờ dày đặc, Tô Cối vẫn làm theo lời nói của Lâm Dương.
Nâng châm lên, vặn tới lui, cố định châm…Liền mạch lưu loát.
Suy cho cùng thì Tô Cối cũng là một bác sĩ Trung Y có kinh nghiệm, kỹ thuật không tệ. Nhưng một châm này châm vào, bà cụ vẫn không có phản ứng gì.
“Lâm Dương, cậu đang đùa giỡn với tôi à?” Sắc mặt Tô Cối trầm xuống, còn muốn nói gì đó.
Nhưng vào lúc này, nét mặt già nua tái nhợt của bà cụ đột nhiên trở nên hồng hào lên, mà bà đang ho khan liên tục, tiếng hít thở cũng bắt đầu lớn hơn.
“Tỉnh rồi?”
“Trời ạ, không thể tin nỗi!”
“Hai mươi phúc trước, bà cụ Tô không có bất kỳ dấu hiệu sống nào!”
Các bác sĩ đứng bên cạnh kinh ngạc thán phục không ngừng.
Vẻ mặt của những bác sĩ Tây Y càng kinh ngạc hơn.
Đây là sức mạnh của Trung Y sao?
“Mẹ ơïi!!”
Tô Cối kϊƈɦ động vội vàng nhào tới.
Dường như bà cụ nghe được tiếng kêu, khó khăn mở đôi mắt ra.
“Bác hai, còn lại giao cho bác.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Chờ đã!” Tô Cối lập tức kêu anh.
“Còn việc gì nữa?”
“Tôi hỏi cậu, làm sao cậu biết phương pháp châm cứu Thiên Kim Yếu Phương?” Tô Cối hồi phục lại sự kϊƈɦ động trong lòng, nghiêm túc hỏi.
“Rất đơn giản, trước kia tôi đã từng xem qua.”
“Xem qua ở đâu?
“Yến Kinh.” Lâm Dương thờ ơ trả lời rồi đi ra cửa.
“Yến Kinh?”
Tô Cối sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hình như Lâm Dương đến từ Yến Kinh.
“Linh Thủ Thiên đúng là xuất hiện ở đó, lẽ nào thằng nhóc may mắn nhìn thấy Linh Thủ Thiên?” Tô Cối lắm bẩm.
Ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Tô lập tức tụ tập lại.
“Lâm Dương ra rồi kìa!”
“Lâm Dương, bà nội sao rồi?”
“Tôi nói cho cậu biết, bà nội mà xảy ra chuyện gì, cậu cũng có trách nhiệm!”
Người nhà họ Tô lắm mồm lắm miệng, hoặc là chất vấn hoặc là quát mắng.
Nhưng Lâm Dương giống như tượng phật bằng đá, sét đánh cũng không lay chuyển được, hoàn toàn không để ý đến, chỉ có Tô Nhan đến gần hỏi: “Tình hình của bà nội như thế nào?”
“Đã bình phục lại, tiếp theo cố gắng tĩnh dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì.” Lâm Dương cười nói.
“Thật sao?”
Nét mặt của Tô Nhan lộ vẻ kinh ngạc.
Trông vẻ mặt của người nhà họ Tô ở bên cạnh cũng rất kinh SỢ.
“Lâm Dương thực sự chữa khỏi cho bà nội?”
“Làm sao có thể? Tên vô dụng này biết y thuật sao?
“Chúng ta đi hỏi thử bác hai sẽ biết thôi.”
“Đi đi đi, đi vào đi vào!”
Người nhà họ Tô chen vào bên trong.
“Đi về thôi.” Lâm Dương nói với Tô Nhan một câu.
“Anh về trước đi, tôi ở lại xem bà nội.”
“BUnG”
Lâm Dương gật đầu, cũng không nói nhiều.
Anh không có xe, chỉ có thể đi bộ.
Nhưng Lâm Dương chưa