*Đồ khốn!!”
Nghe được lời nói kiêu ngạo của Lâm Dương, người đàn ông trung niên bên kia giận tím mặt.
“Lâm Dương, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”
“Ông biết tôi?”
“Đương nhiên là tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới ngăn cản Diêu Hàng?” Người tới chính là ba của Sở Diêu Hàng — Sở Hoành nổi giận đùng đùng nói: “Việc mà Diêu Hàng làm hôm nay quả thực quá đáng, nhưng đây cũng không phải là tội ác tày trời gì! Lâm Dương, tôi biết cậu vừa mới cống hiến lớn cho đất nước, nhưng không phải vì vậy mà cậu vô pháp vô thiên như thế!”
Những người xung quanh đều kinh ngạc không ngớt.
Cống hiến lớn cho đất nước? Là cống hiến lớn gì?
Hơn nữa tên Lâm Dương vô dụng này, từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Lại có thể một chân đá bay Sở Diêu Hàng? Phải biết rằng Sở Diêu Hàng xuất thân từ bộ đội.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
“Tôi như vậy gọi là vô pháp vô thiên sao?” Khuôn mặt Lâm Dương không có biểu cảm nói: “Con của ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, cuối cùng ai mới là người vô pháp vô thiên?”
Sở Diêu Hàng đã chạm vào điểm mắu chốt của Lâm Dương, là *nghịch lân, làm sao Lâm Dương có thể bỏ qua?
“Cậu…” Sở Hoành tức giận nói không nên lời.
“Nếu ông không quản được, vậy thì để tôi quản!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Ngăn cậu ta lại!” Sở Hoành vội kêu lên.
Những tên vệ sĩ kia lập tức đánh về phía Lâm Dương.
Nhưng.
Khoảnh khắc những tên vệ sĩ đến gần Lâm Dương, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện.
Nhìn lúc những tên vệ sĩ đó đang tới gần Lâm Dương, đột nhiên cả người dừng lại.
Bọn họ giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, không nhúc nhích tí nào.
“Cái gì?”
Sở Hoành sửng sốt.
Lâm Dương đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Diêu Hàng đang ngã trêи mặt đất, sau đó rút ra một cây ngân châm dài nhỏ, châm nhẹ vào cổ của Sở Diêu Hàng.
Trong khoảnh khắc, Sở Diêu Hàng giống như bị động kinh, điên cuồng co giật.
“Cậu đã làm gì con trai của tôi? Diêu Hàng! Diêu Hàng!” Hai mắt Sở Hoành đỏ lên, kêu khàn cả giọng.
“Không làm gì cả, xem như là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho anh ta.”
Lâm Dương thản nhiên nói: “Trong vòng mười tiếng, mau chóng chữa trị cho anh ta, nếu không hai chân của anh ta sẽ đứt đoạn! Chỉ sợ nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn!”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Sở Hoành hoảng sợ biến sắc.
Lâm Dương đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài.
“Ngăn cậu ta lại, mau ngăn cậu ta lại!”
Sở Hoành hét lên.
Nhưng không ai dám đi.
Dù sao những tên vệ sĩ kia bị đứng yên một cách kỳ lạ đã dọa tới vô số người.
Sở Hoành vội vàng vọt qua, muốn ngăn cản Lâm Dương, nhưng khi đang tới gần, hai chân của ông ta tê rần, trực tiếp ngã quy trêи mặt đất.
Mọi thứ quá kỳ lạ.
“Ma quỷ! Cậu ta là ma quỷ!”
Cuối cùng thì có những người khách VIP hét lên.
Chị Mai, Tiêu Nhiễm sợ tới mức ngồi sụp xuống đắt.
Trương Hi dựa lưng vào tường, mặt không còn chút máu.
“Muốn giữ được con trai của ông, ngày mai đến xin lỗi vợ của tôi, nếu không hai chân của anh ta, tôi nhận lấy.” Lâm Dương lạnh nhạt nói, tiện đà lên xe, nghênh ngang rời đỉ.
“Xin lỗi? Nằm mơ đi! Lâm Dương, tôi và không không đội trời chung! Tôi nhất định sẽ cho cậu biết sự tức giận của nhà họ Sợ tôi đáng sợ như thế nào!” Sở Hoành cố hết sức gào lên.
Chờ đến khi người của nhà họ Mã, nhà họ Từ đuổi tới khách sạn Thiên Duyệt thì tất cả đã muộn rồi.
“Có chuyện vui rồi.” Vẻ mặt của Từ Thiên cười chua xót.
“Ông chủ, làm sao bây giờ?” Quản gia dò hỏi Mã Hải.
“Việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách khắc phục thôi.”
Mã Hải thở dài.
Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương tới, gấp rút đưa Sở Diêu Hàng đến bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát bắt người.
Nhưng cuối cùng vì không đủ chứng cứ cho nên Lâm Dương được thả ra.
Vì camera ở hiện trường đều bị phá hư toàn bộ trước khi Lâm Dương đi vào, cảnh sát cũng không có cách nào kết luận Lâm Dương một mình xông vào khách sạn đánh Sở Diêu Hàng bị thương, dù sao ai cũng biết, Lâm Dương chỉ là vua ăn cơm mềm tay trói gà không chặt, Sở Diêu Hàng xuắt thân từ bộ đội, hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ Sở như vậy, làm sao Lâm Dương có thể đánh được?
Vốn là Sở hoành định nhốt Lâm Dương lại mấy ngày, nhưng Mã Hải ra mặt, Lâm Dương ở cục cảnh sát không bao lâu liền trở về ngủ.
Sở Hoành khó thở không thôi, không ngừng mắng Mã Hải, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo, việc cấp bách là phải chữa trị cho Sở Diêu Hàng.
Đêm đó mười hai giờ, Sở Diêu Hàng được đưa vào phòng cấp cứu.
Tứ chi của anh ta run rẫy, hai mắt trợn lên, miệng chảy nước miếng, tiểu tiện mất khống chế, hoàn toàn không thể tự chủ được.
Nhưng sau một hồi cứu chữa, lại không có bát kỳ tác dụng gì.
“Bác sĩ, con trai của tôi sao rồi?” Sở Hoành vội vàng hỏi bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu.
“Vết thương ở ngực của cậu ấy đã được xử lý, nhưng biểu hiện bệnh trạng ngay sau đó của cậu ấy không phải bị động kinh, tôi chưa bao giờ gặp qua loại bệnh kỳ lạ như vậy, trước mắt tình hình bệnh trạng của người bệnh rất không ổn định, tôi đề nghị ngài chuyển viện.”
“Được, chuyển đi đâu?”
“Nước M.”
“Cái gì?” Sở Hoành choáng váng: “Không thể đi Yến Kinh sao?”
“Thiết bị ở bệnh viện của chúng tôi thuộc loại thiết bị tốt nhất Trung Quốc, nếu nơi này của chúng tôi không tìm ra chứng bệnh thì ở Yến Kinh hầu hết cũng tìm không ra, lúc này chỉ có thể dựa vào thiết bị của nước M xử lý, có lẽ ngài có thể liên hệ hiệp hội y khoa Quốc Tế, bọn họ chắc chắn có biện pháp. Nếu không hiệu quả, tôi đề nghị ngài đến bệnh viện Trung Y tìm ông Tề, thử Trung Y! Không thể nói trước