Chương 522:
Sau đó, một cỗ khí thé trong độc đoán nhưng không mắt đi sự huyền diệu đánh về phía Lâm Dương.
Đây là cái gì?
Lâm Dương cau mày.
Năng lượng tu luyện của võ giả nội gia kém xa so với thực lực này, đúng không?
Võ công của ông nhà họ Ứng này… e rằng đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi đối với người bình thường.
Tuy nhiên, chính vào lúc Lâm Dương đang nghĩ, lão tổ tông của nhà họ Ứng, người rõ ràng còn cách anh năm mét không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt anh.
“Cái gì?” Lâm Dương sững sờ.
Trong giây tiếp theo, nắm đắm của ông tổ nhà họ Ứng đã đập qua.
Bàn tay gầy quộc và teo tóp giống như một cành cây đó, lúc này phát ra sức mạnh vô song.
Không chỉ là man lực, mà còn có nội lực, sự khéo léo …
Cú đấm này cực kỳ phức tạp, cực kỳ cổ quái!
Không ai có thể tiếp được nó.
Ngay cả một người như Ứng Hoa Niên, nếu như cưỡng hành đi tiếp chiêu, cũng nhất định sẽ bị cú đắm này đánh Xuyên.
Quả thực là một cú đắm bắt khả chiến bại!
Nhưng mà…
Ngay khi năm đâm tàn bạo này đên, một bàn tay đột nhiên đưa lên và bao lấy chính xác nắm đắm đang đập tới này.
Bùm!
Sức mạnh của nắm đắm lập tức bộc phát ra, sau đó … đột ngột dừng lại ở nguyên chỗ.
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, trái tim lúc này như thể muốn ngừng đập.
Một đòn này … đã dừng lại rồi!
Lại nhìn thấy Lâm Dương một tay đưa lên, bao lấy nắm đấm.
Cơ thể anh không hề cử động, mặt không biểu cảm.
“Làm sao có thể?”
Vô số người trong người nhà họ Ứng há hốc mồm.
Đôi mắt đục ngầu của ông tổ nhà họ Ứng cũng hiện lên một tia sáng, người đột nhiên thu nắm đắm lại, lui về phía sau, lại nhìn về phía Lâm Dương.
“Chàng trai trẻ, xem ra tôi đã đánh giá tháp cậu rồi!”
“Cho nên nói, ba chiêu là
“Đòn vừa rồi không phải là đòn mạnh nhất của tôi. Tôi còn hai chiêu nữa. Cậu chuẩn bị tiếp đi!”
Ông cụ nói xong, sau đó khuôn mặt già nua trở nên nghiêm túc, đồng thời mở ra tư thế, đôi chân giãm mạnh xuống đắt, đôi tay nâng cao, giống như là đang vận khí.
Lần này, ông tổ của nhà họ Ứng không còn nương tay nữa!
Ông ta đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó bước đi hùng hổ, hai chân trái giẫm ngang về phía Lâm Dương.
Mỗi bước đi, trên mặt đất đều có thể cảm nhận được một trận lắc lư nhẹ, người nhà họ Ứng đều loạng choạng, như: thể xảy ra động đất trên núi Huyền Bình.
Chỉ là bước chân, đã có uy lực như vậy, đòn này sẽ khủng khiếp đến thế nào?
Mọi người vội vàng níu giữ tất cả những vật dụng có thể níu giữ gần đó, đồng thời vội vã xem trận đòn này.
Ông cụ lại ra một chưởng đánh vào mặt Lâm Dương.
Một chưởng này vẫn uy thế kinh thiên, cực kỳ khủng khiếp.
Lâm Dương cũng giơ tay lên, túm lấy nắm đắm kia.
Sẽ bị chặn lai một lần nữa sao?
Hầu như trong lòng của tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy.
Nhưng trong một giây tiếp theo, nắm đấm lao về phía Lâm Dương đột nhiên biến mắt không thầy đâu cả!
“Cái gì?”
Vô số người hét lên thất thanh, đợi đến khi nhìn kỹ mới phát hiện ra ông tổ của nhà họ Ứng đáng ra phải đứng trước mặt đã biến mắt, khi xuất hiện trở lại, ông ta đã ở phía sau Lâm Dương, hơn nữa một ngón tay chọc vào xương sống của Lâm Dương. …
Hóa ra đây là một chiêu giả tạo!