Cô là ai?
Lời này tuyệt tình đến mức nào.
Trong lòng Tô Nhan lạnh đi một nửa.
Nhưng lúc này, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu nói: “Bà nội, là con, cháu gái của bà Tô Nhan…”
“Tôi có cháu gái tên Tô Nhan sao?” Bà cụ Tô nhìn con cháu trai gái hai bên một cách kỳ lạ.
“Hình như là không có nhỉ?”
“Không nhớ là có.”
“Ai lại mặt dày mày dạn chạy tới đây nhận thân thích vậy?”
Đám người Tô Trương Dương, Tô Cương lớn tiếng nói.
Ngược lại Tô Thái hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Mẹ, là con gái của chú tư, ngài quên rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, vài người của nhà họ Tô hung tọn trừng mắt liếc Tô Thái.
Bà cụ Tô cũng nhìn lướt qua Tô Thái, hừ thầm một tiếng, thản nhiên nói: “Ò? Hình như tôi nhớ…Là con…Cháu gái, đến đây có việc gì không?”
“Bà nội…” Tô Nhan quỳ gối trêи mặt đất, khóc thút thít nói: “Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ba của con đi, cho dù thế nào thì ông ấy cũng là con trai của ngài mài!”
*Ò? A Quảng xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì vậy?” Bà cụ Tô thấy biến không sợ hãi, không nhanh không chậm hỏi.
“Bà nội, ngài cũng biết, ba ông ấy bị bắt, nói là bị nghỉ ngờ có liên quan đến gian lận thương nghiệp, số tiền máy chục triệu, một khi xác nhận được thì cũng đủ để ông ấy bị kết án chung thân, bà nội, cầu xin ngài buông tha cho ông ấy đi, cầu xin ngài cứu ông ấy đi!” Hốc mắt của Tô Nhan đỏ lên, khóc thút thít nói.
*Ò? Chú tư đi lừa tiền à?” Tô Bắc mỉm cười nói.
“Chú tư không phải là người thật thà sao? Sao lại đi lừa đảo?
Chậc chậc chậc, thật là không ngờ, chú tư nham hiểm như vậy, thật sự là lòng người khó lường.” Tô Cối lắc đầu châm biếm nói.
Tô Thái không nói gì.
Bà cụ Tô híp mắt: “Tiểu Nhan, con có ý gì đây? Ba của con bị nghỉ ngờ liên quan đến gian lận thương nghiệp, đó là chuyện của nó, con chạy đến đây tìm bà làm gì?”
“Bà nội, các người tuyệt tình như vậy sao?” Tô Nhan khó thở.
Cô cũng không cầu xin bà cụ Tô chủ động đi tự thú, ít nhất để bà ra mặt cầu tình, đừng khiến vụ án quá nghiêm trọng cũng tốt rồi.
Nhưng bà cụ Tô hoàn toàn một bộ dạng *bất quan kỷ cao cao quải khởi.
: (‘)Bất quan kỷ cao cao quải khởi: mọi thứ không liên quan đến bản thân, và gạt chúng sang một bên.
Đây là việc mà người thân là mẹ có thể làm sao?
“Tuyệt tình? Hừ, Tô Nhan, cả nhà các người cũng có mặt mũi nói chúng tôi tuyệt tình?” Tô Mỹ Tâm lạnh nhạt nói: “Cô còn nhớ lúc trước thái độ chồng của cô không? Bà nội xuống nước cầu xin cậu ta ký tên, nhưng cậu ta thì sao? Sống chết không ký, nếu cả nhà các người đã tuyệt tình như vậy, bây giờ cô có tư cách gì nói bà nội tuyệt tình?”
“Nhưng…Ba của con cũng là con của bà, là người thân của các người!” Tô Nhan tuyệt vọng hét lên: “Các người có còn là người không?”
Lời này vừa rơi xuống, bà cụ Tô tức giận trực tiếp từ ghế bước xuống, chống gậy đi vài bước đến trước mặt Tô Nhan, không chút khách khí giơ bàn tay xơ xác đánh xuống.
Chát!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Gương mặt trắng nõn mềm mại của Tô Nhan in một dấu tay đỏ rực.
“Khốn kiếp! Mày là cái thá gì? Còn dám dạy dỗ tao? Cút đi cho tao!” Bà cụ Tô giận dữ hét lên.
Tô Nhan tức giận hốc mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiền lợi trừng mắt nhìn bà cụ Tô, sau đó đột ngột đứng dậy, muốn rời khỏi.
Nhưng lúc đang đi, Tô Mỹ Tâm đột nhiên duỗi chân ra.
Àm!
Tô Nhan đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị vướng ngã trêи mặt đất.
*Yo? Không cần thận vậy? Đi đường không có mắt à?” Khóe miệng Tô Mỹ Tâm nhéch lên, khinh miệt nói.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan lạnh lẽo, mắt xám như tro tàn, cô nhìn đầu gối và cánh tay trầy xước, không nói gì đứng lên, hơi loạng choạng rời khỏi nhà cũ nhà họ Tô.
“Phi! Thứ gì!” Tô Trân phun ra một ngụm nước bọt.
“Trước kia kêu kỳ tên thì bộ dạng cao cao tại thượng, bây giờ xảy ra chuyện còn có mặt mũi tới cầu xin bà nội à? Ha ha, đồ đê tiện!”
“Cả nhà này nên chết đi!”
“Sao nhà họ Tô chúng ta lại sinh ra mấy thứ kỳ lạ như vậy?”
Người nhà họ Tô chửi bậy tới tấp.
Bà cụ Tô hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Đủ rồi!”
Hiện trường lập tức im lặng.
HN Bắc.”
“Mẹ.”
“Nói sao thì A Quảng cũng là con trai của mẹ, nó có thể gánh cái nồi này, nhưng dù ở tù vài năm, đừng thật sự biến thành án chung thân.”
“Mẹ yên tâm đi, con tự có chừng mực.” Tô Bắc cười nói.
“Bà nội, bà cũng đừng áy náy, vốn dĩ chính gia đình bọn họ biến chúng ta thành như vậy, bây giờ bọn họ cũng nên chịu trách nhiệm.” Tô Mỹ Tâm cười nói.
“Ừm.”
Bà cụ Tô gật đầu, đôi mắt già nua vẫn đục lóe lên một tia sáng.
“Chỉ cần việc này thành, cửa ải khó khăn của nhà họ Tô ta cũng sẽ qua, đến lúc đó dựa vào tài chính và quan hệ trong tay chúng ta, nhà họ Tô chúng ta cũng không khó để vươn lên trở lại, lúc ấy A Quảng sẽ biết, quyết sách của mẹ nó cuối cùng không có gì sai, mà hành vi ngu ngốc của nó buồn cười đến mức nào!”
“Mẹ, ăn mì trường thọ đi.”
Răng rắc.
Lâm Dương đầy cửa đi vào.
Anh nhìn giày lộn xộn ở cửa, nhăn mày lại.
Trương Tình Vũ không có ở đây, Tô Nhan ở nhà một mình.
Nhưng cho dù là đứng ở cửa vào, Lâm Dương cũng nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ truyền ra từ phòng của Tô Nhan.
Anh do dự, mở cửa đi vào.
“Em sao vậy?”
“Không có gì.”
Tô Nhan hoảng loạn lau những giọt nước mắt trêи khóe mắt, nghiêng đầu nói.
Trong phòng rất tối tăm.
Nhưng Lâm Dương vẫn nhìn thấy dấu tay trêи má của Tô Nhan và còn cả vết trầy xước trêи cánh tay trắng nõn của cô.
Anh không nói lời nào, vươn tay giữ lấy cằm của Tô Nhan, sau đó bàn tay to ấn vào khuôn mặt của cô nhẹ nhàng vuốt ve hai má.
Tô Nhan hô hấp căng thẳng, muốn phản kháng, nhưng một lát sau từng luồng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay của Lâm Dương truyền đến, ban đầu khuôn mặt hơi sưng lập tức tan đi hơn phân nửa, vô cùng thoải mái.
Cô nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ cảm giác khác thường này.
“Ai đã làm?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
Tô Nhan không nói gì.
“Em đến nhà họ Tô phải không?” Lâm Dương hỏi lại.
Tô Nhan mím môi, đôi môi tái nhợt, nhẹ nhàng run rầy.
Cuối cùng, cô nhào vào trong lòng ngực của Lâm Dương, thân thể mềm mại