Chương 587:
“Các người là ai?”
“To gan! Người đâu, mau bắt hết chúng lại cho tôi!”
*Hộ vệ! Hộ vệ đâu? Chết hét rồi hả?”
Mấy vị gia chủ cấp cao của Lương gia trong đại sảnh bừng bừng lửa giận, nhao nhao đứng dậy trọn mắt giận giữ nhìn đám người vừa xông vào, lại có người cao giọng gọi cứu trợ.
Lông mày già nua của Lương Khánh Tùng sa sằm.
Mặt Lương Dự đông cứng, liếc nhìn đám người lực lưỡng vừa xông vào, tức giận nói: “Các người là ai? Làm cái gì thế hả?”
Nhưng … những người này cứ thê phót lờ lời nói của Lương Dự.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài đại sảnh bước vào.
*Bọn họ là ai không quan trọng, quan trọng là họ ở đây để làm gì!”
Lời vừa nói, tất cả đám người Lương gia rào rào phóng tầm mắt về phía âm thanh phát ra.
Lương Vệ Quốc cũng không nhịn được liếc nhìn sang, vừa nhìn thấy người đi vào, ngay lập tức thở dài.
Người vừa bước vào là một người đàn ông mặc vest đen, dáng người vô cùng rắn rỏi, cao ráo, hai mắt long lanh có hồn, nét mặt tựa thiên thần, vô cùng hoàn mỹ, thần sắc cũng là vân đạm phong kinh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy sự lạnh lùng băng giá ẩn sâu trong ánh mắt của anh Ấy.
Đám người Lương gia vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu là???”
“Có thể các người không nhận ra tôi, nhưng nhiều người thích gọi tôi là Lâm thần y.” Lâm Dương kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, tự mình rót một chén trà rồi nhấp một ngụm.
Đứng cạnh anh cũng là một người đàn ông lực lưỡng, chính là người lúc trước bị Lâm Dương túm cổ ở khách sạn.
Anh ta chính là đội trưởng của đội binh vương này.
Lúc trước anh ta bị Lâm Dương xách lên như xách gà, cảm thầy rất mắt mặt. Mặc dù thấy rằng Lâm Dương rất có thực lực, nhưng trong lòng vẫn nhát định không phục, dẫu sao lúc đó Lâm Dương đã làm anh ta tự mắt mặt trước bao nhiêu thuộc hạ như vậy, anh ta làm sao có thể chịu được giọng điệu này?
Chỉ là bên trên đã dặn dò, anh ta cũng không có cách nào khác, dù trong lòng có tức giận đến đâu, cũng phải giúp tiểu tử này làm xong việc của hắn rồi tính tiếp.
Nhưng tên tiểu tử này cũng cứng rắn kiên cường gớm, lại dám đưa bọn họ đến Lương gia gây sự, khà khà, để xem lần này kết cục của hắn ra sao.
Tên đội trưởng binh vương này trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cực vui vẻ, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Nghe Lâm Dương giới thiệu xong, đám người Lương gia ai nấy đều lấy làm lạ.
“Lâm thần y? Cậu là Lâm
“Cậu chính là Lâm thần y đã chữa khỏi bệnh cho Tam thúc?” Lương Dự không nhin được hỏi, hắn nhìn Lâm Dương từ đầu đến chân, rồi lại nhìn sang Lương Vệ Quốc như muốn chứng thực.
Lương Vệ Quốc nhắm mắt, không nói một lời, giống như đứng ngoài cuộc.
Lương Sinh đã đem những lời của Lâm Dương nói cho ông ta, ông ta cũng lười can dự vào.
Sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi, ông ta đã không thể khống chế được nữa, chỉ đành mặc cho số phận vậy…
“Không ngờ tới Lâm thần y trong truyền thuyết thật sự là người trẻ tuổi như vậy, thật đúng là giang sơn đại hữu nhân tài xuất (*) nha! Lâm thần y, Lương gia chúng tôi luôn ngưỡng mộ cậu, cũng rất hoan nghênh cậu tới. Nhưng mà cậu dùng phương thức này, đêm hôm đến Lương gia chúng tôi, có phải là không thể nào nói nổi không?” Lương Khánh Tùng lãnh đạm nhìn Lâm Dương, chậm rãi nói.
() Giang sơn tươi đẹp mỗi thời điểm đều có nhân vật tài hoa hơn người xuất hiện Nhưng… Lâm Dương không thèm đếm xỉa đến Lương Khánh Tùng, mà nhìn Lương Dự nói: “Lương Nam Phương ở đâu?”
“Nam Phương?” Lương Dự nhíu mày, dự cảm không lành, cần thận hỏi: “Lâm thần y, cậu quen con bé nhà tôi sao?
Không biết cậu tìm nó có chuyện gì?”
“Tôi cho ông năm phút”
Lâm Dương lấy điện thoại ra, bật chức năng hẹn giờ, sau đó đặt lên mặt bàn uống trà, bình thản nói: “Nội trong vòng năm phút, ông bảo Nam Phương mau tới đâu, nếu năm phút sau không có mặt thì cô ta tự chịu mọi hậu họa.”
Nói xong, Lâm Dương nhắm mắt lại.
Người Lương gia vô cùng kinh ngạc.
Vị Lâm thần y này…đang uy hiếp Lương gia sao?
Nhà họ Lương đã chiếm giữ ở Yến Kinh không biết bao nhiêu năm rồi, gia tộc này có thể nói là thâm căn có đề ở đây, có mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp, năng lượng cũng không biết mạnh đến cỡ nào.
Nhưng mà hôm nay, lại bị một thanh niên hai mươi máy tuổi uy hiếp sao?
Thật nực cười!