Chương 601:
Mấy người lên xe, người đàn ông đó lăn cửa sổ xuống, nhổ nước bọt và hét vào mặt Lâm Dương, sau đó xe nỗ máy rồi biến mắt hút.
Mọi người đều ngắn ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trong túi vải đen kia …
“Chúng… người của chúng ta sao?” Hùng Trường Bạch sững sờ lẫm bẩm.
“Mau! Mau mở ra! Mau mở ra!” Tần Bách Tùng run rẫy hét lên, nhãn cầu lồi ra, nhìn chằm chằm túi vải.
Mọi người xung quanh đều căng thẳng, không dám lên tiếng, càng không dám bước tới trước.
Bọn họ mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
Tần Ngưng nghiền chặt răng, xông lên phía trước xé rách túi vải kéo ra.
Trong phút chốc, cảnh tượng bên trong túi vải đập vào mắt mọi người.
Đó là một người!
Long Thủ!
Ông ấy lúc này, đã mặt mày tái xanh, nằm im trong túi vải, mắt mở trừng trừng, bất động.
Toàn trường chắn động.
Tần Ngưng cũng ngơ ngác nhìn, sau đó cẩn thận dè dặt giơ tay ra, đặt vào dưới mũi của ông ấy.
Một lúc sau, cô quay đầu, khoé mắt đỏ hoe, khẽ run rầy, nức nở nói: “Anh Dương, ông ấy … chết rồi…”
Câu này của Tần Ngưng khiến cho hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Vào thời khắc này, cho dù là một cây kim rơi trên mặt đắt, e rằng cũng sẽ phát ra tiếng động kinh thiên động địa.
Tất cả mọi người trọn mắt ngoác mồm, không thể nào tin được nhìn Long Thủ trên mặt đất.
Ai có thể ngờ rằng, Long Thủ máy tiếng trước vẫn còn sống vui vẻ, chỉ đi một chuyến đến Kỳ Dược Phường lại biến thành dáng vẻ như vậy?
“Sao có thể như vậy chứ?”
Tần Bách Tùng dường như không thể nào tiếp nhận được tin tức này, vội vàng tiến về phía trước, nhưng bởi vì đi quá vội vàng, chưa đi được mấy bước liền ngã xuống đắt, người xung quanh vội vàng đỡ ông ấy dậy, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào người Long Thủ…
“Không thể nào … Long Thủ… Long Thủ làm sao có thể chết được? Không thể nào! Điều này tuyệt đối không thể nào!” Hùng Trường Bạch run rầy lên, người đã thất thần rôi.
Ông ấy và Long Thủ đều đã từng là người lãnh đạo của học viện Nam Phái, hai người thân thuộc với nhau nhát, Long Thủ là người như thế nào, có thực lực ra sao, ông ấy là người
Nhưng lúc này … ông ấy đã nằm trên mặt đất với thân thể lạnh như băng.
“Long sư phụ!”
“Không!”
“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Là ai đã hại chết Long sư phụ!”
Tất cả người của Huyền Y Phái ở xung quanh đều chạy tới, nhảy bổ lên người của Long Thủ, gào khóc thảm thiết.
Khung cảnh ồn ào.
Lâm Dương đi tới, lằng lặng nhìn khuôn mặt tái xanh của Long Thủ, không nói lời nào.
Mấy người Mã Hải cũng vô cùng tức giận, nghiến răng nghiền lợi.
“Lâm thần y, Long sư phụ không thể nào chết không minh bạch như vậy được, chúng ta phải báo thù cho Long sư phụ!” Lúc này, một học sinh của Long Thủ đột nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lâm Dương nói.
“Đúng vậy, chúng ta phải báo thù cho Long sư phụ!”
“Kỳ Dược Phường nợ máu phải ra bằng máu!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Cảm xúc của mọi người trở nên kích động, từng người một đứng lên, lớn tiếng quát tháo.
*Tất cả trở về đi.” Lâm Dương không khỏi hét lên một tiếng.
Những người đang hò hét lập tức sửng sốt.
“Lâm thần y…”
“Tất cả trở về hết đi.” Lâm Dương lặp lại lần nữa, thấp giọng nói: “Đây là chuyện của học viện, là chuyện của Lâm Dương tôi. Giải quyết như thế nào, trong lòng tôi tự biết lo liệu, các anh quay về trước đi, trở về vị trí của mình và thực hiện nhiệm vụ của bản thân, hiểu chưa? “
Mọi người vừa nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Thần Y là định không truy cứu chuyện này sao?