Chương 610:
“Đút lót, đút lót từ trên xuống dưới! Tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải tìm cách giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường nghiền răng nghiền lợi nói.
“Đã bảo người đi làm rồi, nhưng mà… e rằng hiệu quả sẽ rất thấp, bởi vì chứng cứ đã bị người khác nắm rồi…”
Phùng Thạch thở dài nói.
Rù rù…
Lúc này, điện thoại di động của Phùng Thạch rung lên.
Ông ta cầm lên xem, vẻ mặt thát thần, đôi mắt già nua mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu cũng không thể rời mắt.
“Phó phường chủ, lại xảy ra chuyện gì nữa?” Giảng viên Đường ở bên cạnh run rẩy hỏi.
“Có một người tiêu dùng đã đệ đơn kiện chúng ta…”
Phùng Thạch mở miệng lẫm bẩm nói.
“Sợ gì chứ? Chúng ta cũng có một đội luật sư, nếu như ra tòa, chúng tôi sẽ đấu với họ thôi!”, Giảng viên Chu hừ nói.
“Nhưng người mà đối phương mời ..là đội luật sư của Phương Thị Dân …” Phùng Thạch dường như sắp khóc.
“Cái gì? Phương Thị Dân, một trong ba đội luật sư của Yến Kinh sao?”
“Ngoài ra, đoàn luật sư của Khang Giai Hào và Kỷ Văn của Giang Thành đều đã đưa ra thông báo, tuyên bố rằng bọn họ sẽ kiện vô điều kiện cho những người tiêu dùng bị hại … phường chủ, đây đều là thủ đoạn của Lâm thần y.
Đây là sự trả thù của anh ta đối với chúng ta!” .
Phường chủ của Kỳ Dược Phường loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, sau đó ngồi bệt xuống ghế đầu, mặt như tro tàn.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi! Lâm thần y đã phát động một cuộc tấn công dữ dội nhất vào Kỳ Dược Phường.
Mặc dù Kỳ Dược Phường có thực lực, nhưng đối mặt với đòn công kích điên cuồng như vũ bão này cũng không thể nào chống đỡ nỗi.
Hơn nữa … đây chỉ là bước đầu tiên!
Bước thứ hai, e rằng chính là sự bùng phát của dư luận!
Những sự việc này xảy ra quá đột ngột, thậm chí không kịp để lan truyền, nhưng trong vài giờ tiếp theo, chúng sẽ nhanh chóng chiếm lấy tiêu đề trên các diễn đàn trực tuyến của các phương tiện truyền thông tin tức lớn, gây chấn động trên Internet.
Hơn nữa một khi dư luận lớn lên, Kỳ Dược Phường cũng
Phường chủ của Kỳ Dược Phường nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Chú Diêu, hỏi lại lần nữa, có cần chúng tôi ra tay không?”
Người đàn ông đặt tách trà xuống, nhàn nhạt hỏi.
Lần này, phường chủ của Kỳ Dược Phường đã mắt đi khí phách trước đó, trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Điều kiện gì?”
“Tỷ lệ lợi ích của đại hội thay đổi một chút. Tôi tám, chú hai.” Người đàn ông cười nói.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường ngay tức khắc siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được, khàn giọng nói: “Được rồi, cứ làm theo lời anh nói đi!”
Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra và bám một dãy số.
“Cậu chủ.” Có một giọng nói già nua từ bên kia điện thoại.
“Chú Trung, giúp tôi sắp xếp chuyện tư vấn khám bệnh miễn phí tân dược của Kỳ Dược Phường.”
“Vâng.”
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông đứng lên: “Chú Diêu, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, ngày mai còn có một cuộc họp phải đến, không ở lại nữa.”
“Tôi tiễn anh.”
“Không cần, chỉ hy vọng ông có thể tuân theo thỏa thuận của chúng ta.” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, sau đó phóng khoáng vẫy tay rồi quay người rời đi.
“Phường chủ, Sóc Phương thiếu gia sao lại đến đây? Anh ta đến uống trà với ông sao?” Phùng Thạch bước tới, nhìn bóng lưng của Sóc Phương hỏi.
“Không phải, anh ta tới đây để đục nước béo cò!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường hừ lạnh nói, rồi phất tay rời đi.
Lâm Dương ngôi trong phòng làm việc cả một ngày, lúc này mới mệt mỏi rời đi.
Anh vốn dĩ muốn ở lại văn phòng một đêm, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định quay về công ty của Tô Nhan.