“Lâm Dương đến rồi!”
“A, cái đồ rác rưởi này đến đây có ích lợi gì?”
“Người trong tiểu khu không ai biết anh ta, anh ta chỉ là kẻ không làm được gì mà thôi. Đánh không đánh lại mắng cũng không cãi lại, nêu anh ta có chút năng lực thì Tô Nhan làm sao có thể bị ức hϊế͙p͙ như vậy?”
“Đúng vậy, Tô Nhan là một cô gái tốt bụng. Cô ấy rất cứng đầu, phải là tôi, đã sớm ly hôn và tái hôn từ lâu rồi, đi cặp kè với người giàu cho sướиɠ.”
“Ói xời, với vóc người này của cô có cho tôi cũng đánh.”
“Ai nha, còn dám chê bà?”
Hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao, xì mũi coi thường Lâm Dương trước mặt Tô Nhan.
Đã có người báo cảnh sát, nhưng họ sẽ đến ngay đươc.
Nhìn thấy Lâm Dương xuất hiện, Tô Nhan nắm lấy cánh tay của anh như bắt được cây cỏ cứu mạng, nước mắt rơi như mưa.
Trương Tình Vũ cũng hét lên một tiếng và đánh vào ngực Lâm Dương.
“Tất cả đều là tại cái tên rác rưởi này. Nếu như không phải có anh, gia đình chúng tôi có bị ức hϊế͙p͙ như vậy không? Đều là anh làm ral Tại sao không mau ly hôn với Tô Nhan nhà chúng tôi đi, tại sao? Tại sao…” Trương Tịnh Vũ khóc .
: “Mẹ, mẹ đừng như vậy …” Tô Nhan khàn giọng nói, trong mất tràn đầy đau thương.
Lâm Dương không nói một lời nào, nhưng nắm tay đã siết chặt, đặc biệt nhìn thấy dấu tay đỏ tươi trêи má cô, ánh mắt Lâm Dương chỉ có lạnh lùng.
“Tô Nhan, em đưa mẹ về nghỉ ngơi đi, giao cho anh.” Lâm Dương thì thào nói.
“Giao cho anh? Anh có thể làm gì? Anh biết lai lịch của người đó ư? Anh định giải quyết như thế nào? Hu hu hu…” Trương Tình Vũ giận suýt nữa thì khóc.
Nói cho cùng, vẫn là do chồng của mình và đứa con rễ vô dụng, bằng không thì làm sao nhà mình bị ức hϊế͙p͙ thế này?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan căng thẳng, cô ngập ngừng nói: “Em đưa mẹ lên trước, xong lập tức tới gặp anh. Anh đừng có làm loạn lên đấy… Chờ eml”
“Em về trước đi.” Lâm Dương nhẹ nhàng cười nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, Tô Nhan có chút thất thần.
Chẳng biết tại sao cô càng nhìn mặt Lâm Dương, cô càng cảm thấy không chân thật.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều này.
“Mẹ, chúng ta về trước đi.” Tô Nhan nói khẽ.
R Trương Tình Vũ cũng không có mặt mũi ở lại chỗ này, cùng Tô Nhan vội vàng đi tới.
“Ai cho cô rời đi? Đứng lại!” Dì Dương kêu lên, “A Cầu!”
“Dùng lại, con đĩ!”
Người được kêu là A Cầu trực tiếp bỏ qua Lâm Dương, liền đuổi theo Tô Nhan và Trương Tình Vũ đã vào trong tiểu khu.
Nhưng anh ta vừa tới gần..
Vèol Một bàn tay cứng như sắt đập vào.
Rằm!
Với thân hình gầy gò thì anh ta ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, choáng váng hoa mắt và khóe miệng rỉ máu.
Hàng xóm và những người qua đường xung quanh đều bàng hoàng.
Mấy bác gái đó ngây ra như phỗng, sau đó tức giận, cao giọng thét lên.
“Sao anh lại đánh con của tôi? Tôi sẽ liều mạng anh!”
Mấy thím giương nanh múa vuốt hướng về phía Lâm Dương, chiêu thức vô cùng độc ác.
Chẳng qua là, ngay khi mấy thím vừa xông tới, Lâm Dương không khách khí đùng một cước đá vào bụng bọn họ.
Bụp! Bụp! Bụp …
“A.ỊỊ”
Bọn họ bị đạp ngã xuống đất, từng người một co quắp vì đau, lăn lộn trêи đất, có người thì rụt cổ lại, nôn oẹ.
Có thể thấy được cú đá này rất mạnh mẽ.
Mọi người xung quanh lại bàng hoàng.
Những người hàng xóm đó đều đang bối rối.
Lâm Dương đây đã uống trúng thuốc gì vậy? Vậy mà mạnh như thế á?
Nhưng đánh phụ nữ thì có vẻ hơi khó coi đúng không?
Nhưng mà Lâm Dương không quản được những chuyện này, liền xông tới, điên cuồng đánh lên mặt của máy thím này.
Bốp…
Âm thanh phát ra dày đặc giống như pháo nỗ.
Một lúc sau, mặt mấy thím bị đánh tới mức thành đầu heo.
“Lâm Dương, đủ rồi!”
“Sắp xong rồi!”
“Bình thường cũng không thường thấy anh hung tợn như vậy, tại sao? Đánh mấy bà anh sẽ tới đánh nhiệt tình như vậy?”
“Anh chỉ có chút khả năng này?”
Người bên cạnh ra sức thuyết phục, còn người đàn ông trước đó đã bị A Cầu làm cho sợ hãi cũng chế nhạo.
Nhưng Lâm Dương hồn nhiên không để ý tới, đứng dậy liếc nhìn đám người, hỏi: “Vừa rồi là ai tát vợ tôi?”
Mọi người đổ xô về phía A Cầu vừa đứng dậy khỏi mặt đất.
“Anh muốn làm gì?” A Cầu cả người run lên, đột nhiên bóp chặt con dao sắc đẹp dẫn Tô Nhan từ trêи mặt đất xuống.
“Tôi chỉ muốn báo thù cho vợ tôi mà thôi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói rồi đi về phía hắn.
“Anh… anh đứng lại cho tôi… anh đừng ép tôi!” A Câu run rẩy, sợ bản thân không thể đánh bại Lâm Dương.
Tại thời điểm này…
Tích tích Tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó một chiếc xe tuần tra dừng lại ở cổng cư xá, hai người mặc đồng phục lao tới.
ụ Khi A Cầu nhìn thấy hai người mới đến, mắt anh ta sáng lên.
“Hả? Anh Ngưu?”
“A Câu?”
Một trong những viên cảnh sát cau mày.
Xung quanh hàng xóm và người qua đường cảm thấy lạnh gáy, hướng về phía Lâm Dương không ngừng lắc đầu.
“Chuyện này kết thúc rồi? Có ai biết người nào đây không?”
“Lâm Dương, anh tự cầu phúc cho mình đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát tên Ngưu hỏi.
Tuy nhiên, trước khi A Cầu nói đến Lâm Dương, máy thím trêи mặt đất đã nhảy dựng lên, chỉ vào khuôn mặt