Chương 647:
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường quay đầu lại.
“Nhưng mà… Lâm thần y đã đến rồi!” Giảng viên Chu nói: “Hiện tại anh ta đang đứng ở cổng, nói là muốn phường chủ đi gặp anh ta!
Phường chủ của Kỳ Dược Phường dẫn Phùng Thạch và một nhóm thiên tài vội vã đi về phía cổng.
Lúc này, cổng trường đã đông nghịt người, thậm chí hầu hết các giảng viên đều đã đến.
Hiện trường náo nhiệt sục sôi.
Tất cả các kiểu chửi bới và chế giễu vang lên.
“Ò? Những tên khón của Huyền Y Phái đã đến rồi!”
“Không phải các anh vừa mới mua Nông Dương Hoa rồi sao? Còn không mau cút về nấu thuốc hả? Nếu như về trễ, Nông Dương Hoa sẽ không phát huy được tác dụng, mấy chục tỷ đó của các anh sẽ đổ xuống sông hét mắt!”
“Cái thứ không biết tốt xáu, chống đối Kỳ Dược Phường của chúng tôi sao? Các anh cũng xứng sao? Bây giờ đã biết được sự lợi hại rồi chứ?”
“Hahahahaha…”
Tiếng chế giễu vẫn không ngừng.
Đối diện với sự chế giễu của những sinh viên này, các giảng viên của Kỳ Dược Phường đó ai nấy đều mỉm cười mà không nói gì, cũng không ngăn cản, buông trôi bỏ mặt.
Người của Huyền Y Phái toàn thân phát run.
“Phường chủ đến rồi, phó phường chủ cũng đến rồi!”
Lúc này, không biết là ai đã hét lên một tiếng.
Hiện trường yên lặng hơn máy phần.
Sau đó, đám đông tự động giải tán ra, đám người Phường chủ của Kỳ Dược Phường đi tới trước cổng.
Trong ngoài cổng có rất nhiều người của Huyền Y Phái.
Trên mặt đất còn có một số lượng lớn cáng, những cái cáng này được sắp xếp một cách ngay ngắn, trên đó là những người bị đứt gân cơ tay chân đang nằm.
Đây chính là những người đã bị Kỳ Dược Phường làm bị thương.
Lâm Dương mặt không biểu cảm đứng giữa bọn họ, nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường đi tới trước mặt đám người, nhìn Lâm Dương một vòng từ trên xuống dưới, thờ ơ nói: “Lâm thần y? Chúng ta cũng coi như là đầu tiên gặp mặt phải không? Anh quả nhiên đúng như lời đồn đại, thật là anh hùng xuất thiếu niên!” “
“Đi thẳng vào ván đề chính đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Lâm Dương mở mắt ra: “Hà Linh Hoa đâu?
“Hà linh hoa?”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường nhíu mày, sau đó giãn ra, cười nói: “Đúng vậy, Lâm
Ngay khi những lời này rơi xuông, hiện trường lập tức bùng nỗ tràng cười lớn.
“Hahahahaha…”
Tiếng cười chấn động trời đất, như thể nó có thể truyền đến ngoài hàng trăm dặm.
Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, không nói được lời nào.
“Tính nợ từng khoản một đi, ông cũng nhìn thấy rồi, những người này của tôi có lẽ đều là bị người của ông làm bị thương đúng không? Ông định giải thích như thế nào với tôi?” Lâm Dương lại hỏi.
“Kỳ Dược Phường của chúng tôi cũng sắp bị các anh hủy diệt rồi, các anh còn yêu cầu chúng tôi giải thích sao?
Không lẽ một Kỳ Dược Phường còn chưa đủ giải thích cho anh sao?” Giảng viên Chu ở bên này không khỏi bật cười.
“Hơn nữa những người này có liên quan gì đến Kỳ Dược Phường của chúng tôi chứ? Anh nói bọn họ bị người của Kỳ Dược Phường làm bị thương sao? Vậy dám hỏi Lâm thần y xem có chứng cớ gì không? Nói suông như vậy, chẳng phải là ngậm máu phun người sao?” Phùng Thạch nhếch miệng lên, cười híp mắt nói.
“Các ông…”
“Đáng ghét, rõ ràng chính là các ông ra tay, còn không thừa nhận!”
“Không biết xấu hồi”
Không ít người của Huyền Y Phái nghiến răng nghiền lợi, lồng ngực sắp nỗ tung rồi.
“Một lũ rác rưởi, không có năng lực thì bớt lắm chuyện ở đây, đi tiểu cũng không thèm soi gương lại bản thân mình.
Ông đây đã phế bỏ gân mạch tay chân của các anh thì sao? Có bản lĩnh các anh cũng đến đây mà phế!” Một thiên tài không kiềm chế được, trực tiếp trừng mắt với người của Huyền Y Phái mà mắng chửi.