“Mẹ! Mẹ đang nói cái gì thế? Sao lại có thể đồng ý chuyện điên rồ như thế được?” Tô Nhan lo lắng, vội vàng nắm lấy tay Trương Tình Vũ, muốn bà thả Lâm Dương ra.
“Tiểu Nhan! Nó cũng nên làm chút gì đó cho con chứ! Khóe mắt Trương Tình Vũ đỏ hoe, bà nhìn chằm chằm vào con gái mình.
“Mẹ, ý mẹ là gì?” Tô Nhan mặt mũi tái nhợt hỏi.
“Có gì gì? Mẹ nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bảo nó đồng ý, để nó thừa nhận tất cả chuyện này, kiếm mấy chục triệu về cho con! Con vốn không cần phải khổ sở thế này, nhưng vì nó mà con phải hai bàn tay trắng, bây giờ có cơ hội kiếm được mấy chục triệu có thể giúp gia đình chúng ta có cuộc sống sung túc, chẳng lẽ nó không nên làm vậy sao? Nó nợ con! Nó phải trả chứ!” Trương Tình Vũ xúc động hét lên.
Tô Quảng nghe xong thì rơi vào im lặng.
Tô Nhan cũng khẽ run rẫy, không thể tin nỗi nhìn mẹ mình.
Cũng không biết là vì tức giận hay vì lý do khác.
“Em dâu nói đúng, Lâm Dương à, vốn tiểu Nhan nhà chúng ta sẽ gả cho Mã Phong làm phu nhân nhà giàu có. Cả đời vinh hoa phú quý, nhưng vì cháu, con bé đã phải chịu bao nhiêu oan ức rồi? Cháu nên bù đắp cho con bé! Cầm hai mươi triệu này, cháu chỉ ở trong đó vài năm, vài năm thôi, không lâu đâu! Năng lực của tiểu Nhan thì không cần phải nghỉ ngờ, con bé có thể khởi nghiệp với số tiền này! Có lẽ sau khi cháu ra tù, sự nghiệp của Tô Nhan cũng bắt đầu ổn định. Đến lúc đó tiểu Nhan lại nuôi cháu. Vẫn là vợ nuôi nhưng như thế vẫn thoải mái hơn bây giờ chứ, phải không?” Tô Bắc cười nói lời sâu cay.
Đúng là logic tư duy vặn vẹo.
Lâm Dương không nhịn được bật cười.
“Lâm Dương, mày có đồng ý không?” Trương Tình Vũ ép.
“Mẹ! Con không đồng ý!” Lâm Dương chưa kịp nói thì Tô Nhan đã hét lên ngay lập tức.
“Tiểu Nhan! Câm miệng!” Trương Tình Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Lâm Dương, nếu là đàn ông, thì nhanh chóng đồng ý đi! Nếu không, các hai đứa mày ly hôn đi.”
“Con sẽ không ly hôn, và con cũng sẽ không để Lâm Dương đồng ý!” Tô Nhan tức giận hét lên, hai mắt đỏ hoe.
Cô là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, và cô sẽ không bao giờ cho phép chồng mình làm những điều này, đó là một sự xúc phạm đối với cô.
“Tiểu Nhan, cháu quá không hiểu chuyện rồi! Cháu nên học tập mẹ của mình đi. Mẹ cháu là người từng trải. Bà biết rõ cảm giác đau khổ khi lấy một người bất tài. Nếu bây giờ ccháu không nghe lời khuyên thì sau này xảy ra chuyện gì đó, cháu hối hận cũng đã muộn rồi! Nhìn cha cháu đi, trong tương lai Lâm Dương sẽ giống cha cháu bây giờ đấy!” Tô Bắc tức giận nói.
Tô Quảng nghe vậy sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng ông ta không nói gì, hai tay siêt chặt.
“A Bắc, đều là người một nhà, đừng nói như vậy.” Bà cụ Tô có chút không ưng ý.
“Con chỉ đang sự thật thôi mà. Chẳng nhẽ mẹ muốn tiểu Nhan phải sống cuộc sống khổ sở như em dâu sao?” Tô Bắc nói Bà cụ Tô im lặng.
“Tiểu Nhan!” Trương Tình Vũ hai mắt đỏ bừng.
Tô Nhan không thèm để ý tới, cô chỉ nghiến răng nghiến lợi kiên định nói “Dù có chết con cũng không cần loại tiền này!”
Nói xong đột nhiên xoay người lao vào phòng, đóng chặt cửa lại.
“Tiểu Nhan!” Tô Quảng vội vàng kêu lên.
“Cái này…” Tô Bắc cau mày.
Lâm Dương cúi đầu im lặng Nhưng Trương Tình Vũ lạnh lùng nói với Tô Bắc: “Đứa con gái này tuy không hiểu chuyện, nhưng chúng ta làm người lớn cũng không thể nuông chiều nó được! Chúng ta sẽ nhận tiền, tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho Tô Nhan. Mọi người về trước đi.”
“Em dâu, không ký thỏa thuận sao? Đề phòng các người đổi ý hoặc không hoàn thành…”
“Cái gì? Anh không tin chúng tôi?” Trương Tình Vũ tức giận mắng.
“Không, không, không phải đâu em dâu, tôi không có ý đó… Ôi chao, tôi tin rồi, tạm thời số tiền đặt cọc này sẽ giao cho cô, sau khi chuyện này hoàn thành tôi sẽ chuyển thêm hai mươi triệu nữa vào tài khoản của cô!”
Tô Bắc nở một nụ cười, đứng dậy vỗ vai Lâm Dương cười: “Tiểu Dương, đừng để mọi người thất vọng. Bà nội và bọn họ từ trước đến nay đều rất tin tưởng vào cháu!”
Nói xong ông ta và bà cụ Tô đi luôn.
Trương Tình Vũ bình tĩnh cắt tiền mặt.
“Lâm Dương, mày thật sự không muốn dùng vài năm trong tù để đổi lại hai mươi triệu sao?” Bà liếc nhìn Lâm Dương, lại hỏi.
“Vài năm? Chỉ là nói xạo mà thôi. Lần này có rất nhiều yếu tố liên quan. Có lẽ là trêи mười năm.” Lâm Dương lắc đầu.
“Nhưng cho dù là mười năm, dùng mười năm cũng không đủ để đánh đổi hạnh phúc của tiểu Nhan sao? Mày nghĩ mình có xứng với tiểu Nhan không?” Trương Tình Vũ lại hỏi.
“Con muốn cho tiểu Nhan hạnh phúc, cũng không cần đến mười năm.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Nói thì dễ ai cũng có thể nói được, nhưng nếu thật sự muốn làm thì mấy người có thể làm được? Lâm Dương, tôi hiểu tính cách của tiểu Nhan, tôi sẽ không ép buộc cậu. Điều đó chỉ khiến con bé càng thêm phản kháng, vậy nên tôi muốn nói với cậu. Tự giác chút, đừng để chúng tôi thất vọng.” Trương Tình Vũ lạnh lùng nói, đứng dậy đi vào phòng Tô Nhan.
Tô Quảng thở dài.
“Đừng nghe lời mẹ của con” ông nói.
“Cha, cha không muốn hai mươi triệu kia sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Công bằng mà nói, ai mà không thích tiền? Nhưng… tiền này không sạch sẽ, dùng cũng không thoải mái. Lâm Dương, mặc dù cha không có năng lực, nhưng cha cũng không ngu ngốc.
Cha cũng có giới hạn của mình, không sai, quả thực cha nghèo khó bị chê cười, nhưng