Khi người đàn ông bước vào, ánh mắt của mọi người đều đỗ dồn vào anh.
Vóc người cao ráo, vừa vặn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, nhưng lại đội một chiếc mũ, vành mũ phủ xuống che gần hết khuôn mặt.
“Lâm Dương?”
Tô Nhan đang ngồi trêи ghế bị cáo lập tức nghẹn ngào gọi một tiếng.
“Lâm Dương gì? Tiểu Nhan, con điên rồi à?” Trương Thanh Ngư ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng đụng con gái mình.
Cơ thể Tô Nhan khẽ run lên trước khi định thần lại, nhìn người đó lần nữa, cả dáng người và khuôn mặt đều giống Lâm Dương, nhưng có một điều là hoàn toàn khác.
Đó là, anh ấy thật đẹp trai.
Dù chỉ để lộ một nửa khuôn mặt nhưng nửa khuôn mặt duy nhất của anh ấy đơn giản là một kiệt tác của thượng đế ban tặng. Sợ là Michelangelo* cũng không thể nào điêu khắc ra được khuôn mặt tuyệt vời như vậy?
(*Michelangelo là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư… rất tài năng thời kỳ Phục hưng của nước Ý) Tô Nhan muốn chạy tới, vén mũ chóp lên xem người này có phải là Lâm Dương hay không, nhưng khi đứng trước mặt quan tòa, cô mới nhận ra đây chính là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa trong truyền thuyết của Giang Thành!
Tô Nhan lắc đầu, gạt những suy nghĩ vớ vẫn trong lòng sang một bên, không nhịn được cười khổ lên.
Nhân vật như vậy làm sao có thể là Lâm Dương được chứ?
Một người như vậy có phải là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa gần đây đang được chú ý không?
Còn quá trẻ!
Không ít người đang cảm thán.
“Xin chào, thẳm phán Trương.” Người tới lên tiếng chào.
“Anh Lâm, anh Mã nói anh vẫn còn đơn thuốc thứ ba để điều trị chứng nhồi máu não. Có đúng không?” Thẩm phán Trương hỏi.
“Đúng vậy.”
Lâm tổng khẽ vẫy tay, hai vị bác sĩ mặc áo blue trắng đi tới, cùng lúc đó, một ông lão đầu tóc xõa, da nhăn nheo đi vào.
Ông cụ đã rất già, ngồi trêи xe lăn, và có phần không tỉnh táo.
Nhưng sau khi ông cụ xuất hiện, nhiều người có mặt tại đây đã cảm thán.
“Đây là thẳm phán Mục?” Có người kêu lên.
Một số người trong phòng xử án cũng ngạc nhiên.
Người này rất đỗi quen thuộc với mọi người, bởi vì ông là một thẩm phán nỗi tiếng ở Nam Thành, ông đã làm việc chăm chỉ ở vị trí này trong suốt ba mươi năm, ông là người có thâm niên trong giới chính trị và pháp luật của Giang Thành, ông mới nghỉ hưu đầu năm nay, nhưng trước khi nghỉ hưu ông đã xử lý một vụ án lớn, cuối cùng thức trắng nhiều ngày, dẫn đến đột quy, nhồi máu não và suýt chết. Mặc dù đã được cấp cứu nhưng ông đã bị liệt và không thể cử động được.
Lâm tổng đưa một phần tư liệu cho thẩm phán, sau đó vẫy tay, một nhóm người khác đi tới, mang theo một số chày cối, âm sắc thuốc, cùng một lượng thảo dược lớn, những người này khéo léo đốt lửa để nấu thuốc ngay tại phiên tòa.
Mọi người đều sửng sốt.
Thẩm phán Trương liếc nhìn thông tin trong tay, không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Chẳng máy chốc, trong phòng xử án ngập tràn mùi thuốc.
“Thưa quý toà, sao có thể cho phép bọn họ giả thần giả quỷ ở đây?” Nhà họ Tô không nhìn nỗi nữa, Tô Bắc đứng dậy hét lớn.
“Nếu Lâm tổng không làm được chuyện này, thì anh ta mới là giả thần giả quỷ, nhưng nếu Lâm tổng đã làm được, sẽ có quá nhiều thứ để chứng minh, tại sao lại lo lắng như vậy?” Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Tô Bắc nghẹn lời, không nói được gì nữa.
“Để cho bọn họ làm là được.” Bà cụ Tô mặt không biến sắc nói: “Đơn thuốc của nhà ta là do tổ tiên truyền lại cho chúng ta. Cả nước chỉ có một bản duy nhất. Tập đoàn Dương Hoa này hẳn đã ăn cắp đơn thuốc của chúng ta. Không thể có đơn thuốc nào khác, chỉ cần chờ đợi, mọi thứ sẽ sớm được đưa ra ánh sáng”.
Người nhà họ Tô gật đầu.
Liễu Tiếu Sinh cũng khẽ gật đầu.
Khoảng hai tiếng sau, Lâm tổng cầm bình thuốc lên, đổ thuốc sắc trong đó ra, sau khi nguội mới đưa cho thẩm phán Mục uông.
Hai bác sĩ đã thử nghiệm tính vô hại của thuốc trước công chúng và đưa nó cho thầm phán Mục.
Uống xong thuốc, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn chằm chằm thẳm phán Mục, chờ sự thay đổi.
Tất cả người nhà họ Tô cũng bật dậy, ánh mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Tuy nhiên, sau nửa tiếng chờ đợi, ông vẫn ngồi trêи xe lăn và không có nhiều tiến triển.
Hai bác sĩ đã làm một bài kiểm tra đơn giản rồi lắc đầu với thẩm phán Trương.
Những người có mặt tại hiện trường căng thẳng đến nín thở.
“Nhìn thấy chưa? Vô dụng! Vô dụng! Tên này đang giả thần giả quỷ, hahaha…” Tô Bắc bật cười, hưng phấn khoa tay múa chân.
Một nhóm người nhà họ Tô cũng rất vui.
“Yên lặng! Yên lặng! Nguyên chủ, nếu như các người lại ầm ï như vậy, tôi có quyền kiện các người đang miệt thị tòa án!”
Thẩm phán Trương quát lớn.
Người nhà họ Tô vội vàng im bặt, nhưng mặt vẫn vô cùng hớn hở.
Xung quanh không ít người liên tục thở dài.
“Anh Lâm, bao lâu thì thuốc của anh mới có hiệu lực?”, Thảm phán hỏi.
“Một tiếng.”
“Nhưng bây giò đã qua nửa tiếng rồi, bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Hiệu quả của thuốc có vấn đề gì không?”
Thẩm phán Trương lại hỏi.
Để bệnh nhân đột quy khỏe hẳn trong vòng nửa tiếng… Đây đúng là một điều viễn vông.
*Thưa ngài, xin hãy cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa.” Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Thẩm phán Trương cũng là một người kiên nhẫn, gật đầu nói: “Vậy thì, chúng ta chờ thêm nửa tiếng nữa vậy.”
*Vớ vẫn, quá là vớ vẫn, chuyện này nhất định sẽ bị vô số người cười nhạo, vụ việc này đơn giản là quá hoang đường.” Bà cụ Tô cười nói.
Liễu Tiếu Sinh lắc đầu: “Sau ngày hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chắc chắn cũng sẽ xong đời.”
Đây không chỉ đơn giản là thân bại danh liệt.
Mã Hải không nói gì, nhưng trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Kỷ Văn thì có vẻ như đang rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cơ thể anh