Người đàn ông mặc âu phục lùi lại, Trương Bảo Húc – con trai của La Phượng bước tới.
Lời anh ta nói rất bình tĩnh, không có gì là kiêu căng ngạo mạn hay độc đoán, dường như đang nói chuyện rất bình thường.
Nhưng đám người Tô Nhan nghe được lại vô cùng chói tai.
“A Húc, mau, thu dọn những người này cho mẹ, đánh cho mẹt!
Đánh chết bọn họ!” Người phụ nữ có chút điên cuồng, mặt đầy hung ác hét lên.
“Đưa bà chủ lên xe.” Trương Bảo Húc điềm đạm nói.
“Vâng, cậu chủ.” Mấy người đàn ông mặc âu phục nói, rồi đưa La Phượng lên chiếc Bentley, mặc cho La Phượng có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Trương Bảo Húc phủi phủi áo khoác trêи người, ánh mắt rơi xuống trêи khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia của Tô Nhan, nhàn nhạt nói: “Hành động của mẹ tôi có lẽ hơi thô lỗ, mong mọi người bỏ qua cho.”
“Không… không sao đâu A Húc, đều là người một nhà cả.” Tô Quang cười nói.
“Người một nhà?” Trương Bảo Húc khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói cười lắc đầu: “Xin lỗi, các người không xứng! Từ khi nào mà nhà họ Tô nhỏ bé cũng có thể thân thích với nhà họ Trương tôi? Mới có thể leo lên họ hàng với nhà họ Trương của tôi?
Huống chi một nhà các người là bị nhà họ Tô đuổi ra.”
Mặt của vài người biến sắc.
Thấy Trương Bảo Húc lấy khăn tay ra, lau sạch tay nói: “Cô, tôi gọi bà một tiếng cô, hoàn toàn xem bà là người nhà họ Trương, vốn dĩ bà cũng có tương lai tốt, tiếc rằng bà gả cho Tô Quảng, gả vào một nhà họ Tô nhỏ bé, đáng lẽ chuyện này cũng không coi vào đâu, nhưng bà vì giúp đỡ tên phế vật bùn nhão, đỡ không nỗi tường này mà nhiều lần tham ô tài nguyên của nhà họ Trương, thậm chí lần này bà còn lấy trộm vòng tay của nhà họ Trương, nếu không phải ông nội rộng lượng, thì bà đã sớm bị nhà họ Trương trục xuất khỏi cửa!”
*A Húc, không, cô thật sự không trộm chiếc vòng tay đó, không tin có thể báo cảnh sát, để cảnh sát tới điều tra, cô thật sự là trong sạch đáy.” Trương Tình Vũ khóc lóc nói.
“Mẹ!” Tô Nhan đau lòng ôm mẹ của mình.
“Để cảnh sát điều tra?” Trương Bảo Tiếu ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Nếu chuyện này dựa vào cảnh sát, bị truyền ra ngoài, nhà họ Trương chúng tôi sao còn có thể có chỗ đứng ở tỉnh Quảng Liễu? Bà thật không biết xấu hỗ, còn muốn chúng tôi xấu mặt, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bà không biết sao?”
Trương Tình Vũ nước mắt rơi đầy mặt.
“Ông nội ngại thể diện, phải đối bà điều tra rõ, nhưng đây cũng không phải là lý do để bà không kiêng nẻ gì cả, cô à, tháng sau chính là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, người nhà họ Trương đều phải có mặt, tôi hy vọng bà có thể giao ra chiếc vòng tay đó ở tiệc đại thọ của ông nội!”
Trương Bảo Húc đưa tay gấp khăn gọn gàng, bình tĩnh nói: “Hôm nay ta được gia tộc cử tới làm việc, đương nhiên, làm chuyện là một chuyện, cảnh cáo người cũng là một chuyện, được rồi, cô, nói, tôi cũng đã nói rồi, hy vọng không để nhà họ Trương chúng tôi thất vọng nữa.”
Vừa dứt lời, Trương Bảo Húc quay người đi về phía chiếc Bentley.
*À đúng rồi.” Lúc này, anh ta dừng bước, hơi quay đầu: “Nếu ngày mừng thọ ông nội các người không mang vòng tay đến, vậy…… cũng đừng trách mọi người không để ý tới tình thân!”
Trương Bảo Húc quay người lên xe rời đi.
Chiếc Maserati cũng bị một người đàn ông mặc âu phục lái đi.
Trương Tình Vũ đứng ngây ra, giống như hóa đá.
Tô Nhan ôm chặt lấy bà ấy, khẽ nức nở.
Người qua đường thì chỉ trỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
*Có vẻ như cả nhà này đang ăn trộm đồ của người khác.”
“Lại là nhà Tô Quảng này? Không phải toà án có phán quyết rồi sao? Hình như bọn họ không trộm phương thuốc của nhà họ thối “Không phải nhà họ Tô. Lần này hình như là trộm nhà mẹ đẻ Ấ „ đây.
“Chậc chậc chậc…… Cả nhà này có chuyện gì vậy? Cứ thích trộm cắp thế?”
Những tiếng nói vụn vặt truyền vào tai Trương Tình Vũ, đồng tử của Trương Tình Vũ phóng to, lau mặt qua loa, rồi cúi đầu chạy nhanh vào nhà mình.
“Tiêu Vũ!” Tô Quảng vội vàng đuổi theo.
“Cút cho tôi!”
Trương Tình Vũ hét lên một tiếng.
Tô Quảng sững người không dám đuổi theo nữa.
Tô Nhan ngây người đứng ngay tại chỗ, môi anh đào cắn chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ và bắt lực.
“Em không sao chứ?” Lâm Dương hỏi.
“Không sao, chỉ là cảm thấy quá mệt.” Tô Nhan thở dài nói Lâm Dương không nói tiếp.
Trương Tình Vũ nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, Tô Quảng đứng ở ngoài không ngừng khuyên bảo, Tô Ngôn không quan tâm, cô biết tính của mẹ mình, đụng phải chuyện thế này, chỉ có thể để bà ấy ở một mình.
Bây giờ vụ án đã kết thúc, Tô Nhan cũng nên bận việc riêng.
Lâm Dương vốn định ở nhà đợi, đọc sách, luyện công một chút.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
“Chuyện gì?”
“Lâm đồng, công ty luật của Kỷ Văn đã mở, còn niêm yết dưới danh nghĩa của công ty chúng ta, ngoài ra, thuốc mới đã được đưa vào nghiên cứu và phát triển, tập đoàn Liễu thị ban đầu muốn thừa dịp thuốc mới của chúng ta chưa ra, lợi dụng phương thuốc kia của nhà họ Tô kiếm một khoản tiền, họ còn cử người đến tham dò tốc độ nghiên cứu phát triển thuốc mới của chúng ta nhưng bát đắc dĩ phải từ bỏ, tập đoàn Liễu thị cạn kiệt nguồn vốn.”
“Ngoài ra, người của Hiệp hội Y khoa Trung Quốc” và Tổ chức Y tế Quốc tế đều đã đến, còn có các chuyên gia và lãnh đạo các nước, họ hy vọng đến đây để hiểu về quy trình nghiên cứu phát minh thuốc mới, ý của tôi là một báo cáo học thuật của tổ chức, đưa một số thông tin so sánh hữu ích chia sẻ ra ngoài, đóng góp chút ít cho nền y học thế giới, như vậy có thể mang lại danh tiếng tốt cho công ty của chúng ta, sau này đối với chúng ta sẽ giúp ích rất lớn để gia nhập thị trường quốc tế. “
(*Gốc là Hoa Quốc #E] có nghĩa: Trung Hoa, Trung Quốc) Mã Hải ở điện thoại bên kia chậm rãi nói.
*Tết lắm.” Lâm Dương gật đầu: “Tôi sẽ không đi báo cáo học thuật, nhưng tôi sẽ viết một bản báo cáo cho anh, anh cử người đi diễn thuyết là được.”
“Được, Lâm đồng, đúng rồi, gần đây trêи mạng có tin đồn nói cậu chính là bác sĩ thiên tài Vương Lâm đã đánh bại vị thế của y học Hàn Quốc, dân mạng đã bắt đầu nhân hóa cậu rồi, Lâm đồng, tôi lo thân phận của cậu sớm muộn gì cũng có ngày